Xung quanh sân bay quân dụng Hậu Thuẫn không có gì che chắn, nắng chiều chậm buông, màn đêm tới muộn. Chờ đến nửa đêm khi tất cả chìm vào im lặng. Chờ tới khi Trọng Thế Hoàng tu luyện đến quên mình, Ôn Cố thiết hạ cấm chế trong phòng, thay hình đổi dạng, mang một chòm râu bạc ẩn thân tại hành lang tìm người. Tuy mỗi phòng chỉ được che bằng rèm, ra vào khá tiện, nhưng một tầng có hơn ba mươi gian phòng, lại đang tối lửa tắt đèn, tư thế ngủ của từng người cũng không giống nhau, muốn tìm một người cũng không dễ. Ôn Cố xem xét từng gian một, học hỏi được không ít kiến thức. Đến phòng cuối cùng, trong phòng tràn ngập mùi đàn hương, cậu vừa bước vào liền cảm thấy không ổn, rụt người lại, đang muốn rời khỏi thì đằng sau vang lên giọng nói lạnh như băng: "Đứng lại đó!" Gió mạnh bất ngờ quét đến, âm u lạnh lẽo tràn vào phòng. Ôn Cố không khỏi rùng mình, khẽ xoay mũi chân, dịch đến sát tường như con quay, tay phải nhoáng lên, Mộ Hải Thương Nguyệt nhoáng cái xuất hiện trong tay. Tại cửa phòng, Thịnh Văn Chiêu chậm rãi thu hồi quạt, lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai?" Ôn Cố nói bằng giọng ồm ồm: "Tuổi còn nhỏ mà đã nhập ma đạo!" Thịnh Văn Chiêu gật đầu: "Thì ra là người của thiên đạo. Tới đúng lúc lắm, chôn cùng với Lữ Hằng đi!" Quạt trong tay hắn giương lên, âm khí như muôn vàn sợi tơ, bài sơn hải đảo đánh tới. Ôn Cố kéo một đường kiếm hoa, lảo đảo lui về sau hai bước, đột nhiên phá cửa sổ bay ra ngoài. Thịnh Văn Chiêu đuổi tới bên cửa sổ, khẽ mỉm cười với Ôn Cố đang đứng trên bãi đậu sân bay, sau đó đóng cửa sổ, không để ý đến cậu nữa. Giả vờ rút lui, muốn đổi nơi đại triển thân thủ – Ôn Cố: "..." Một lần nữa tại cửa phòng Thịnh Văn Chiêu. Ôn Cố đứng bên ngoài rèm cửa, trầm giọng nói: "Ngươi đi ra, chúng ta đánh bên ngoài." Thịnh Văn Chiêu đáp: "Không đi." Ôn Cố cắn răng: "Ngươi làm gì Lữ Hằng?" "Giết." Ôn Cố trầm mặc một lát: "Ngươi chung phòng với ai?" Thịnh Văn Chiêu vẫn hỏi gì thì đáp nấy: "Ông Vu Kiều." Ôn Cố hỏi: "Ngươi không làm gì hắn đó chứ?" Có lẽ là không, nếu hắn muốn ra tay, Ông Vu Kiều căn bản không có cơ hội đến đây. Thịnh Văn Chiêu cười lạnh: "Hắn không xông vào hôn lễ của ta giết ta và tân nương, cũng không đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ mà chạy tới rình mò, tại sao ta phải giết hắn?" Ôn Cố im lặng một lúc lâu, nói tiếp: "Con đường ma tu hiểm trở khó lường, mấy vạn năm qua, không mấy ai có thể vượt qua lôi kiếp ngàn năm, càng đừng nói đến phi thăng thành tiên. Bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp." "Đêm hôm ngươi chạy tới phòng ta chỉ để nói câu này?" "Ta thay mặt Lữ Hằng nói." Thịnh Văn Chiêu khẽ cười rộ lên, hồi sau sau mới ngừng lại: "Chẳng lẽ hắn chưa nói cho ngươi biết là ai hại ta rơi vào tình cảnh này sao? Là ai xông vào hôn lễ của ta, giết ta và tân nương của ta? Là ai hại ta đầu thai chuyển thế cũng không quên được thù hận? Ta hôm nay nhập ma đều là tại Lữ Hằng!" Lúc Trọng Thế Hoàng tu luyện xong tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau, ánh rạng đông chiếu rọi vào phòng, rơi xuống tóc Ôn Cố. Ôn Cố ôm đầu gối ngẩn người, mãi đến khi Trọng Thế Hoàng ôm lấy cậu mới phát hiện. "Nghĩ về tôi à?" "Không phải." Trọng Thế Hoàng cắn cậu. Ôn Cố đẩy đầu hắn: "Đau." Trọng Thế Hoàng liếm liếm vết cắn: "Nói mau, cậu đang nghĩ cái gì?" "Nghĩ về anh." Trọng Thế Hoàng cười nói: "Nghĩ tôi cái gì?" "Cứ thích cắn, nhéo người ta. Cái này phải sửa." Trọng Thế Hoàng dùng hai tay bẹo má cậu, hôn lên thật mạnh, hôn đến mức thở không nổi mới hỏi: "Sửa làm sao?" Ôn Cố kinh ngạc nhìn hắn. Trọng Thế Hoàng lo lắng sờ mắt cậu: "Thật sự cắn đau cậu rồi?" "Nếu như có một ngày tôi với anh trở mặt thành thù, tình cảnh không biết sẽ ra sao." Ngực Trọng Thế Hoàng hơi nhói đau, hai tay ôm sát lưng cậu, kéo cậu về hướng mình, "Đang êm đẹp sao lại nhắc đến điềm xấu?" Ôn Cố đáp: "Có lẽ là vì yêu nên sợ hãi." "Cậu yêu tôi?" Trọng Thế Hoàng bị trật trọng điểm. Sau đó, Ôn Cố cũng trật theo, ngây ngốc lặp lại: "Tôi yêu anh?" "Tôi cũng yêu cậu." Trọng Thế Hoàng hung hăng hôn qua, lần này bất kể hơi thở của hai người dồn dập như thế nào cũng không chịu nghỉ, cứ hôn tới hôn lui, mặc kệ Cảnh Tụng Bình gọi năm sáu tiếng bên ngoài. Ôn Cố không nhịn được nữa đẩy hắn ra: "Cảnh Tụng Bình ở ngoài kìa." "Cậu ta đi rồi." Trọng Thế Hoàng hưng phấn nhìn cậu, hai mắt hơi đỏ lên, lòng tràn đầy vui sướng gần như muốn hóa thành nước mắt tuôn ra, "Lặp lại lời vừa nãy lần nữa đi." Ôn Cố: "..." Câu vừa rồi của cậu chả lẽ không phải nghi vấn sao? Nhưng nhìn ánh mắt Trọng Thế Hoàng, cậu không dám nói thật, đành qua quýt cho qua: "Sau này nói đi." Trọng Thế Hoàng bất mãn nhéo eo cậu: "Tại sao sau này mới nói được?" "Vì Cảnh Tụng Bình đang đợi bên ngoài." Trọng Thế Hoàng: "..." Cảnh Tụng Bình đợi cả nửa ngày, khó khăn lắm mới thấy người ra, đang muốn cười trêu vài câu thì lãnh trọn một ánh nhìn hung tợn. "..." Ngày đầu tiên tại đại hội trao đổi, các căn cứ mang ra một bộ phận nhỏ vật tư, nêu ra mức giá lý tưởng – dù trong tận thế không tiến hành giao dịch bằng tiền, nhưng vẫn dùng giá cả làm thước đo tiêu chuẩn, mua bán hàng hóa dựa vào giá để trao đổi. Bởi vì hàng hóa cung cấp trong tận thế phụ thuộc rất lớn vào sản lượng và nhu cầu nhiều ít, thế nên rất không ổn định. Ngày thứ nhất chỉ lấy ra ít hàng hóa để thử, nhằm bảo đảm giá cả các vật phẩm do mỗi bên cung cấp đều cân bằng ở mức tất cả mọi người có thể chấp nhận được. Minh chứng tốt nhất là trải qua mấy lần đại hội, cả ba bên đều hợp tác vô cùng vui vẻ. Nhưng hồi quý một cũng xảy ra một trường hợp tiêu cực. Vì vấn đề lương thực gặp khó khăn nên Thương Lương quyết định tăng giá, Ông Vu Kiều cũng lập tức tăng giá dược phẩm, hai bên đua nhau nâng giá, dứt khoát không chịu bán ra. Trọng Thế Hoàng thấy giá như vậy, vừa mở màn cũng từ chối bán vũ khí, tam phương đấu sức, ai cũng không chiếm được lợi. Đây cũng là nguyên nhân tổ ngoại giao của căn cứ Hi Vọng phải mang dược phẩm đến Hổ Thành lén lút giao dịch với nhóm Cảnh Tụng Bình. Nhưng để tránh tổn thất, lần này họ không đưa ra giá quá thấp, vẫn giữ nguyên trạng thái quan sát, khiến cho các cứ điểm dị năng giả tưởng có thể nhân thời kỳ bình ổn giá chiếm chút lợi ích vô cùng thất vọng. Đám Trọng Thế Hoàng xuống dưới quan sát một vòng, xem xét giá cả các bên. Đúng lúc Thương Lương đã ở dưới lầu, nên chụp một tấm với hắn. Thương Lương cười nói: "Thế nào? Có ăn nổi hai phần ba gạo không?" Trọng Thế Hoàng bảo: "Tôi mang đến khá nhiều vải gai và vải bông, giá tiền cũng xấp xỉ." Thương Lương nói: "Cậu biết tôi muốn nói gì mà." "Dân sinh mới là cội nguồn của căn cứ." "Phòng ngự mới là nền tảng của căn cứ." Trọng Thế Hoàng nói: "Anh biết trước kia Hứa Trường Sinh..." "Tiểu Trọng, giờ chắc hết mộng du rồi hả?" Ông Vu Kiều mang theo Thịnh Văn Chiêu cười híp mắt xen vào, "Đến đây, tôi dẫn cậu đi xem trực thăng của tôi." Trọng Thế Hoàng mỉm cười: "Được đấy, đúng lúc tôi đang có mấy thùng dược phẩm muốn anh xem xét một chút." Thương Lương ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, thức thời tìm cớ đi chỗ khác. Ông Vu Kiều hạ giọng: "Nghe nói Hứa Trường Sinh tạo phản bị cậu giải quyết rồi?" Trọng Thế Hoàng bảo: "Thật hi vọng anh có thể chứng kiến cảnh hắn bị đập thành thịt nát. Không đợi được tin vui của hắn chắc anh thất vọng lắm nhỉ?" "Nhất quyết đừng nói vậy. Ba căn cứ lớn luôn luôn đồng tâm hiệp lực, nghe tin này tôi thực sự rất lo lắng cho cậu. Nhất là lúc biết tin dữ về ông nội cậu..." Ông Vu Kiều thở dài, "Tôi rất kính nể ông Trọng. Biết tin ông ấy mất, tôi tiếc nuối và khổ sở biết bao nhiêu." Trọng Thế Hoàng kiềm chế hỏa khí, lạnh lùng nói: "Cám ơn đã quan tâm." Ông Vu Kiều nói tiếp: "Tôi hiểu cảm giác mất đi người thân mà, cái cảm giác đau đớn cùng cực quả thực khiến người ta phát điên, chỉ hận không thể chết chung với người đó." "Nếu có anh chôn cùng, ông nội chắc sẽ rất vui. Lúc cần thắp hương thì cứ báo mộng cho tôi." Trọng Thế Hoàng hận nhất bị kẻ khác lôi chuyện người nhà ra nói, cố nén lửa giận, châm chọc xong đang muốn đi thì nghe Ông Vu Kiều chậm rãi cất lời xa xăm: "Tôi nghe nói Ngụy Thiên Thành bí mật về nước." Trọng Thế Hoàng dừng cước bộ. Ông Vu Kiều nói: "Lúc trước, con trai qua đời không rõ ràng cũng không thấy ông ta về nhặt xác, hiện tại đang tận thế thì lại sốt ruột về nước, thật không biết ông ta đang mưu tính cái gì. Chắc không phải vội về chịu tang cho ông Trọng đó chứ." Trọng Thế Hoàng ngoảnh đầu lại: "Anh biết ông ta ở đâu sao?" Ông Vu Kiều nhún vai: "Tôi chỉ vô tình biết tin ông ta về nước thôi. Dựa vào quan hệ giữa cậu với chính phủ, muốn biết hành tung của ông ta chắc là không khó đâu nhỉ?" Trọng Thế Hoàng sầm mặt bỏ đi. Thịnh Văn Chiêu đột nhiên tới gần: "Anh nghĩ có phải tên này không?" Ông Vu Kiều nhìn theo ngón tay hắn, trông thấy một tiểu đạo sĩ gầy trơ xương đang lén lút tiến vào, ánh mắt tham lam dán vào mấy mẫu đồ ăn trên kệ, "Không sai." Tiểu đạo sĩ thèm thuồng nhìn gạo, đang tưởng tượng đến vị cơm mềm dẻo trong miệng, bả vai liền bị nhấc lên, vội vàng quay đầu nói: "Ta không phải trộm!" Thịnh Văn Chiêu hỏi: "Ngươi là đạo sĩ?" "Truyền nhân đời thứ 53 của phái Hoàng Lương, cam đoan là thật!" "Có biết siêu độ không?" "Siêu độ, đuổi quỷ, trừ tà, cái gì cũng biết." Thịnh Văn Chiêu lấy ra một hộp bánh bao thịt: "Giúp ta siêu độ, thứ này cho ngươi." Mắt tiểu đạo sĩ sáng rực lên, không dám mặc cả, đồng ý ngay lập tức. Thời tận thế, cái nghề đạo sĩ này mới bắt đầu còn nổi tiếng, ai cũng tình nguyện cung cấp ít đồ để đổi lấy sự bình yên cho người thân đã qua đời. Nhưng theo thời gian, vật tư ngày càng khan hiếm, mọi người cũng dần trở nên keo kiệt, không ai muốn vì một hi vọng hư vô mà trao đổi bằng hàng thật. Thế nên, cuộc sống của y cũng ngày càng sa sút, thường xuyên phải ăn rau dại trừ bữa. Đại hội trao đổi mỗi quý một lần là cơ hội duy nhất để y cải thiện bữa ăn, ngẫu nhiên có thể gặp được vài người coi tiền như rác sẵn lòng trao đổi. "Nếu ngươi không siêu độ được cho cô ấy, vậy thì học cách làm sao siêu độ cho chính mình đi." Thịnh Văn Chiêu nhìn y lang thôn hổ yết ăn bánh bao, nhẹ nhàng nhắc nhở. Tiểu đạo sĩ hơi nghẹn, đảo tròng mắt: "Yên tâm yên tâm, nhất định có thể! Ta là người siêu độ lợi hại nhất trong phái chúng ta, phàm là những linh hồn được ta siêu độ, kiếp sau đều có thể đại phú đại quý!" Thịnh Văn Chiêu cười cười không nói gì. Đợi tiểu đạo sĩ ăn xong, Thịnh Văn Chiêu dẫn y ra ngoài. "Cậu đang nhìn gì thế?" Trọng Thế Hoàng ôm Ôn Cố từ phía sau. Ôn Cố nhìn Thịnh Văn Chiêu và tiểu đạo sĩ biến mất tại cửa, có chút lo lắng mơ hồ: "Không có gì." Liên tục bị bỏ lơ khiến Trọng Thế Hoàng không vui. Hắn ghét người và việc khác chiếm trước sự chú ý của người trong lòng, "Muốn gì thì cứ bảo với tôi." Ôn Cố đáp: "Tôi hơi mệt, muốn về nằm nghỉ." "Tôi đi với cậu." "Căn cứ làm trọng." Ôn Cố ngăn hắn. Trọng Thế Hoàng nghi hoặc nhìn cậu: "Không phải cậu muốn đuổi tôi đi đấy chứ?" Ôn Cố: "... Tôi chỉ không muốn trở thành Bao Tự." Câu "phong hỏa đùa giỡn chư hầu cũng sẵn lòng" của Lưu Hán Tư đã khiến cậu bị chấn động lớn, dư âm đến nay vẫn rất sâu sắc. Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi đưa cậu về." "Được rồi." Ôn Cố cùng Trọng Thế Hoàng về phòng, nhắm mắt ngủ. Trọng Thế Hoàng đứng bên cạnh một lát, xác nhận cậu đã ngủ thật mới cúi đầu hôn lên trán cậu, khoanh chân tu luyện. Ôn Cố: "..." Có được người bạn thân như Cảnh Tụng Bình thực sự là vinh hạnh của hắn. Ôn Cố đặt hình nộm lên giường, còn mình thì hóa thành hình dáng lão thần tiên, đuổi theo Thịnh Văn Chiêu và tiểu đạo sĩ. Cách đường băng sân bay Hậu Thuẫn không xa có một mảnh ruộng bỏ hoang, Thịnh Văn Chiêu dẫn tiểu đạo sĩ đến giữa ruộng, ở đó đã đặt sẵn bàn thờ, đèn cầy đang cháy, vàng mã, đồ cúng, đầy đủ mọi thứ. Tiểu đạo sĩ thấy đồ cúng mà thèm nhỏ dãi ba thước. Thịnh Văn Chiêu lấy ra một cái hồ lô nhỏ bằng nắm tay ném cho y: "Giúp ta siêu độ cho linh hồn bên trong." Tiểu đạo sĩ giật mình: "Ngươi thu linh hồn vào hồ lô sao?" Thịnh Văn Chiêu nói: "Năm Mậu Thìn, tháng Mậu Ngọ, ngày Tân Sửu, giờ Giáp Ngọ." Tiểu đạo sĩ không dám chậm trễ, quăng ba lô xuống đất, lấy nước khoáng bên trong rửa tay rửa miệng, thay một bộ áo đạo sĩ sạch sẽ, cầm ra thanh kiếm gỗ đào dài bằng nửa cánh tay và một chai hoàng tửu đặt bên cạnh, rồi vừa đốt vàng mã vừa lẩm bẩm, một lúc sau, tiếp tục đứng lên làm lễ vái bốn phương, tiếp đó mở hồ lô ra. Sát khí âm lãnh ngút trời! Quỷ hồn từ từ bay ra khỏi hồ lô, âm u nhìn Thịnh Văn Chiêu. Nến trên bàn thờ vụt tắt. Tiểu đạo sĩ sớm biết vụ mua bán này không dễ lừa như mấy vụ trước, nhưng không ngờ lại khó tới mức này, vội vàng cầm lấy kiếm gỗ đào, ngửa đầu nhấp một ngụm hoàng tửu trân quý phun lên kiếm, rồi vung về phía quỷ hồn. Quỷ hồn phát ra một tiếng rít, tiểu đạo sĩ chưa kịp vui mừng đã bị Thịnh Văn Chiêu đánh bay ra ngoài. "Sao ngươi đánh ta?" Tiểu đạo sĩ lăn lộn. Sắc mặt Thịnh Văn Chiêu xanh mét: "Ta bảo ngươi siêu độ, không bảo ngươi đánh cô ấy!" Tiểu đạo sĩ nói: "Sát khí của cô ta nặng như vậy, căn bản không thể coi là quỷ, phải là ma mới đúng! Siêu độ bằng cách nào?" Thịnh Văn Chiêu âm u nói: "Nếu ngươi không siêu độ được cô ấy thì ta liền siêu độ cho ngươi." Lưng tiểu đạo sĩ chợt lạnh, thầm hận mình tham ăn làm chi để rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường này: "Cũng không phải không thể siêu độ! Ngươi chỉ cần loại bỏ ma tính của cô ta, tự nhiên có thể siêu độ." Thịnh Văn Chiêu hỏi: "Loại bỏ thế nào?" Tiểu đạo sĩ nghĩ thầm: Nếu ta biết thì còn đứng đây nói nhảm làm gì? Y nghĩ một lát, đáp: "Đạo hạnh của ta không đủ, phải tìm sư phụ ta mới được." Thịnh Văn Chiêu nói: "Đừng lừa ta, không phải sư phụ ngươi hai năm trước bị thây ma đánh chết rồi sao?" Tiểu đạo sĩ trợn mắt há mồm: "Sao ngươi biết?" Thịnh Văn Chiêu nói tiếp: "Nếu ngươi không siêu độ được thì cứ chiếu theo lời vừa nãy, để ta siêu độ ngươi." "Dừng tay!" Thời khắc mấu chốt, một đại tiên râu bạc đánh tới! —– Lời tác giả: Chú thích: Lữ Hằng: bạn tốt của Ôn Cố. Thịnh Văn Chiêu: sư đệ kiếp trước của Lữ Hằng. Kiếp trước, tại hôn lễ của chính mình, bị Lữ Hẳng giết sạch cả tân nương lẫn khách mời. Kiếp này, cũng tại tiệc cưới của mình, bày trận giết Lữ Hằng nhưng thất bại. Ông Vu Kiều: lãnh đạo của căn cứ Hi Vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]