Văn Vũ lần đầu tiên biết thì ra thân thể Ứng Thần cũng có thể nóng lên. Cách quần áo của hai người đều có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, ngay cả hơi thở cũng nóng.
Cậu cảm thấy không ổn, muốn hỏi Ứng Thần làm sao vậy?
Nhưng những nụ hôn nặng nề đã cướp đi hơi thở và tiếng nói của cậu. Cậu ở trong khe hở môi lưỡi tìm kiếm cho mình chút oxy hít thở, không đến mức làm cho phổi cậu nghẹn khí đến nổ tung.
Thẳng đến khi đầu óc choáng váng như thiếu oxy, cậu mới nhớ tới phải đẩy Ứng Thần ra.
Tay cậu vốn đã tê cứng vì thiếu dưỡng khí mà nhũn ra, yếu ớt đẩy vào lồng ngực Ứng Thần. Nhưng lại có thể làm cho Ứng Thần đang phát cuồng dừng lại.
"Ứng Thần."
Thiếu niên hít sâu một hơi, biết Ứng Thần còn đang ăn giấm của Lâm An, lại không biết nên nói cái gì.
Cậu ngẫm lại, nếu Ứng Thần đi tắm rửa cho người khác, hình như cậu cũng không thể tiếp nhận.
Cậu và Ứng Thần có dục vọng chiếm hữu giống nhau.
"Tiểu quỷ, có sợ không?"
Ứng Thần ôm lấy cậu vào trong lòng, giơ tay lau đi một tầng mồ hôi trên trán cậu.
Những lời thấp giọng hỏi ra theo hô hấp chặt chẽ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu mang theo cảm xúc nồng đậm như muốn nhìn vào trong lòng, tiến vào máu thịt.
Văn Vũ giao toàn bộ cơ thể cho hắn: "Anh còn đang tức giận à? ”
Ứng Thần khẽ hôn lên lông mày của cậu: "Tối nay, anh muốn em 'cảm ơn' anh. ”
Cuộc đối thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-quy-te-ma/534094/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.