Chương trước
Chương sau
Thử như vậy cậu còn không biết nên tiếp nhận như thế nào, càng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Ứng Thần.
Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay lại làm cho cậu tràn đầy cảm xúc không nói nên lời, cậu khóc lóc dùng sức cắn môi Ứng Thần, thẳng đến trong miệng truyền đến từng tia máu tanh mới buông răng ra.
"Sao lại khóc?"
Ứng Thần ôm chặt cậu vào lòng, lồng ngực hai người càng phập phồng vì lời nói của hắn.
Văn Vũ đặt cằm ở trên vai Ứng Thần không nói lời nào, cậu sợ vừa mở miệng là có thể nghe được tiếng khóc.
Những giọt nước mắt dang dở rơi trên nền áo đen, để lại những dấu vết đen tối, thành một nơi đậm màu.
"Còn muốn anh rời đi không?"
Ứng Thần lại thấp giọng hỏi, âm cuối có chút run rẩy: "Nếu như em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ rời đi để cho em tự do. ”
Để cho em được tự do.
Thiếu niên hít sâu một hơi,nuốt hết cảm xúc mắc kẹt trong cổ họng, chậm rãi nói: "Anh đi rồi, Lâm An thì sao?"
Một câu hỏi thể hiện thái độ của cậu đối với Ứng Thần.
Ứng Thần không kìm nén được kinh ngạc vui mừng, hai tay nâng lên má thiếu niên, hôn lên đôi mắt đỏ hoe và nước mắt mặn chát của cậu: "Không phải là người tốt mà."
"Được, anh sẽ không đi. Chúng ta chờ nó tỉnh, rồi cùng nhau chăm sóc nó, được chứ? ”
Đêm đó, Ứng Thần theo Văn Vũ vào phòng ngủ, nằm xuống cùng cậu. Hắn thăm dò tới gần thiếu niên đang cuộn tròn, vươn cánh tay ôm cậu vào trong lồng ngực.
Thân thể thiếu niên cứng ngắc, sau lưng là Ứng Thần, cậu đang kề sát vào lồng ngực hắn, tiếng hít thở nhàn nhạt truyền tới sau gáy. Mát mẻ, sảng khoái,dễ chịu trong mùa hè oi ả.
Cậu dần dần thư giãn, cơ thể thả lỏng tới gần vòng tay rộng lớn của người đàn ông.
Đêm nay, cậu ngủ rất say ——
Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học chắc chắn là sự giải thoát, thư giãn lớn nhất đối với học sinh cuối cấp ba. Những ngày này mọi người sẽ game, xem phim, tiệc tùng bạn bè suốt đêm, sáng ngủ cho đến khi tự nhiên thức giấc.
Mà Văn Vũ bắt đầu một loại bận rộn khác, cậu nhận được điện thoại của Từ Thành.
"Tiểu Vũ, tối hôm qua anh gửi mail cho em có thấy không? Hơn mười đơn hàng lớn nhỏ trong phòng làm việc đều là dành dụm cho em. Tháng này em phải bận rộn lắm đây. ”
Văn Vũ vừa ấn điện thoại vừa nhìn từng tờ yêu cầu đặt hàng trên máy tính, hỏi: "Có đơn nào cần gấp không? ”
"Dựa theo số thứ tự anh gửi cho em làm là được."
"Hiểu rồi."
Thiếu niên cúp điện thoại di động trực tiếp mở phần mềm bắt đầu vẽ.
Cậu thức dậy khá muộn, còn chưa ăn sáng đã nhận được điện thoại của Từ Thành, hiện tại cực kỳ bận rộn với đám đơn hàng này.
Ứng Thần mấy lần tiến vào thấy bộ dáng chuyên tâm của cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng mang điểm tâm từ dưới lầu bỏ vào khay, bưng lên.
Là một bữa sáng kiểu Trung Quốc đơn giản, bánh quẩy được cắt thành từng miếng một, trên cốc sữa đậu nành cắm ống hút, ngay cả trái cây cũng được cắt từng miếng cắm tăm tre.
Vừa nhìn là để thuận tiện cho người nào đó bận rộn ăn.
Ứng Thần nhẹ nhàng đặt khay ở bên cạnh bàn, cầm một miếng táo cắm tăm tre đưa đến bên môi thiếu niên mím chặt: "Nào, ăn một chút. ”
Văn Vũ chuyên chú bị quấy rầy, cậu vô thức nghiêng đầu về phía sau, nghi hoặc nhìn Ứng Thần trước mặt.
Ứng Thần: "Em vẽ đi, anh đút cho em ăn."
"Em, để em" còn chưa từ chối xong, Ứng Thần cầm một cây tăm tre đưa một miếng táo vào trong miệng thiếu niên.
Văn Vũ:...
Cậu cắn miếng táo, đẩy miếng thứ hai Ứng Thần sắp đưa tới ra, cau mày nói: "Đừng quấy rầy em. ”
Một câu đơn giản, lại là mệnh lệnh cực kỳ mạnh mẽ hiệu quả với ai kia.
Ứng Thần thở dài, chỉ vào trong máy tính vẽ một thiếu nữ 2D xinh đẹp, hỏi: "Sao phải làm cái này? ”
"Kiếm tiền."
"Em không cần phải kiếm tiền, em có thể kiểm tra số dư tài khoản của mình, sẽ phát hiện rất nhiều tiền, tiêu như nào cũng không hết được đâu."
Văn Vũ nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn hắn một cái, người nào đó lập tức câm miệng, lại nhanh chóng cúi đầu hôn lên gò má thiếu niên lạnh lùng một cái. Trước khi thiếu niên trở mặt với hắn, nhanh chóng rút người rời đi.
Sau khi vang lên tiếng đóng cửa phòng ngủ, thiếu niên giơ mu bàn tay lên nhẹ nhàng lau gò má bị Ứng Thần hôn qua, lông mày nhíu lại hiện ra một nụ cười rất nhạt.
Chỉ chốc lát sau, Ứng Thần lại tới. Nhìn bữa sáng không thay đổi trên bàn lại thở dài, cầm lấy ly sữa đậu nành sắp lạnh đưa đến bên môi thiếu niên: "Em còn không lo được cho bản thân thì lo cho Lâm An thế nào được?"
Văn Vũ đang vẽ nhập thần, theo bản năng cắn ống hút uống một ngụm, nói:" Vẽ xong bản phác thảo này sẽ ăn, đã nói anh đừng quấy rầy em mà。 ”
Ứng Thần: "Em hung dữ quá, anh còn muốn nói cho em tin tức tốt à?"
Văn Vũ: "Cái gì? ”
Ứng Thần cố ý không trả lời, nhìn cậu cười.
"Lâm An tỉnh rồi sao? "Văn Vũ không tin nổi hỏi, nhìn thấy Ứng Thần khẽ gật đầu, kinh hỉ ném chuột mạnh mẽ đứng lên.
"Lâm An." Cậu lo lắng hét lên, không để ý đến cái ghế bị cậu đẩy ngã vì dùng sức quá nhiều, đã chạy vội ra ngoài phòng.
Ứng Thần bước nhanh theo sau cậu, giải thích: "Linh hồn của nó vẫn là trạng thái trẻ con, cần phải học hỏi rất nhiều thứ. em xuống cầu thang chậm thôi, đừng để bị ngã"
"Lâm An." Văn Vũ nghe lời khuyên, chầm chậm chạy xuống lầu một, đột nhiên đẩy cửa phòng Lâm An ra.
Lâm An thật sự tỉnh lại, cậu bé thanh tú dựa vào đầu giường tò mò nhìn xung quanh.
Sau khi nhìn thấy Văn Vũ tiến vào, trong đôi mắt đen láy ngây thơ trong sáng nhìn cậu, giống như Lâm An trong trí nhớ.
Văn Vũ nghĩ đến những khổ sở mà cậu bé cùng tuổi này đã phải gánh chịu cho mình, không ngừng tự trách và đau lòng, cậu ngồi xuống bên cạnh Lâm An, nhẹ giọng hỏi: "Lâm An, ngươi có nhớ ta không? ”
Lâm An nhìn cậu, vô tội chớp mắt, không hiểu Văn Vũ nói gì.
Ứng Thần ở bên cạnh nói: "Hiện tại nó hẳn không nhớ em đâu, trong thân thể cũng chỉ là một anh linh. Chỉ tương đương với trẻ con mới sinh của con người. ”
"Em bé?"
Văn Vũ kinh ngạc: "Vậy nó có thể nói chuyện không?" ”
Ứng Thần xoa xoa đầu cậu: "Em hỏi nó thử xem? ”
Văn Vũ nhàn nhạt hỏi: "Lâm An? Lâm An? Ngươi nói được không? ”
Đôi mắt đen nhánh của Lâm An nhìn cậu, đột nhiên bĩu môi oa một tiếng bật khóc. Cậu bé 17 tuổi khóc lóc đòi ăn.
Văn Vũ mở to hai mắt: "Sao nó lại khóc? ”
Ứng Thần:...
"Có phải là đói bụng hay không?"
Thân thể này luôn được linh lực che chở, hơn ngàn năm nay dạ dày trống rỗng, đột nhiên có linh hồn, thành thân thể phàm nhân, khẳng định rất đói.
Sau khi Văn Vũ đưa ra kết luận này lập tức lên mạng điều tra xem đứa bé nên ăn cái gì, cậu bảo bác Triệu nấu cháo, hấp trứng, làm rau quả nghiền.
Tự mình chạy vào phòng bếp, nhanh chóng nấu một ly sữa nóng bưng cho Lâm An.
Văn Vũ mười tám tuổi, chưa từng cho ai ăn, ngược lại vừa mới được Ứng Thần đút cho ăn mấy miếng bữa sáng.
Lúc này, cậu bắt chước cách Ứng Thần cho ăn, cầm ống hút cẩn thận đưa vào trong miệng Lâm An.
Sau đó hồi hộp chờ xem lâm An chỉ có chỉ số IQ của trẻ sơ sinh có thể dùng mấy thứ này hay không.
Khi nhìn thấy Lâm An nghi ngờ cầm ống hút mút nhẹ, sau đó ánh mắt khóc lóc tủi thân lập tức lóe ra ánh sáng, vài ly sữa rất nhanh nhìn thấy đáy.
"Nó uống rồi!"
Văn Vũ vui vẻ như một người mẹ mới sinh: "Nó đói thật rồi. Em đi lấy cho nó thứ dễ tiêu."
Nói xong, chầm chậm chạy ra khỏi phòng, chạy vào phòng bếp lục lọi đồ ăn.
Văn Vũ nghĩ trẻ con thích ăn ngọt. Cậu tìm một ít bánh mì trong nhà bếp, lấy mứt dâu tây trong tủ lạnh, dàn đều rồi cắt thành từng miếng nhỏ.
Còn sợ Lâm An sẽ không ăn, mình trước tiên cầm lấy một miếng làm mẫu, ăn cho Lâm An xem, nói: "Lâm An, ăn như vậy nè, a ——"
Lâm An ngập ngừng mở miệng cắn một miếng, làm theo cách của Văn Vũ nhai vài lần rồi nuốt xuống.
"Ngươi phải cắn thêm vài cái nếu không sẽ không dễ tiêu hóa, như thế này." Văn Vũ lại ăn một miếng, chậm rãi cắn.
Thiếu niên bình thường lạnh lùng, lúc này kiên nhẫn dịu dàng.
Chăm sóc bản thân cũng tốt như vậy thì hay rồi.
Ứng Thần vẫn đi theo phía sau cậu, nhìn Lâm An được tiểu quỷ của hắn kiên nhẫn cho ăn mà hâm mộ cực kỳ.
Lâm An quả thực có trí nhớ cơ bắp, vài phút sau, nó học theo Văn Vũ tự mình đưa tay ra đĩa bánh mì kia tự mình ăn, khát nước biết lấy sữa uống.
Văn Vũ cực kỳ vui mừng, phảng phất đây đều là công lao của cậu, cảm giác tràn đầy thành tựu.
Cậu hưng phấn tự hào nói với Ứng Thần: "Nhìn kìa, nó lợi hại quá đi, tự ăn được rồi, Lâm An nhất định rất thông minh. ”
Lợi hại? Thông minh?
Trên mặt Ứng Thần xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Mà Khi Lâm An lấy được miếng bánh mì cuối cùng trên đĩa chuẩn bị đưa vào miệng mình, đột nhiên dừng lại.
Nó nhìn Văn Vũ sửng sốt trong chốc lát, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, vươn tay đưa bánh mì đến bên miệng Văn Vũ, dễ dàng nhét vào trong miệng Văn Vũ đang vì kinh ngạc mà há hốc mồm.
Động tác còn điêu luyện hơn so với lúc tự ăn.
Sau đó nó nhìn Văn Vũ ăn, như thể đó là một điều hạnh phúc hơn là tự mình ăn, từ sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên nó lộ ra khuôn mặt hạnh phúc
Văn Vũ sững sờ cắn hai cái, quay đầu cười nói với Ứng Thần: "Anh xem, nó còn học được cách cho em ăn, nó thật sự thông minh. ”
Ứng Thần:...
Một số thứ là ký ức in sâu trong tâm hồn, mặc dù không nhớ ra cũng sẽ vì một động tác nào đó, ánh mắt mà hiểu được người đó là loại người gì.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm An, nó chỉ là một cái xác. Bây giờ ngẫm lại, người này là người nguyện ý vì Văn Vũ mà trả giá sinh mệnh.
Ứng Thần nắm tay Văn Vũ lắc lắc, thấp giọng nói: ""Lâm An tỉnh rồi, em có định cảm ơn anh không đây?"
Văn Vũ bị hắn hỏi ngẩn ra, hai má bắt đầu nóng lên: "Ngày hôm qua không phải anh đã nhận quà cảm ơn rồi à?"
Ứng Thần kéo cánh tay của cậu, ôm cậu vào lòng, nói: "Đó chỉ là em nói muốn cho, anh cũng chưa đồng ý đấy là quà cảm ơn mà."
Văn Vũ: Nói cách khác, nụ hôn tối qua không tính.
Sắc mặt vốn trắng nõn của thiếu niên nhanh chóng đỏ lên vì nóng. Da mặt lại mỏng không bởi vì một cái hôn môi mà cãi cọ.
Ngày hôm qua cũng đúng là mình chủ động hôn Ứng Thần, bây giờ để hắn hôn thêm cũng không có gì to tát.
Vì thế Ứng Thần dễ dàng kéo thiếu niên từ bên cạnh Lâm An vào trong lòng, nói: "Cho anh một lời cảm ơn chính thức được không? Anh đã bỏ ra hơn một ngàn năm bảo dưỡng thân thể Lâm n cho em."
Giọng nói thì thào bên tai, trong âm cuối còn có chút tủi thân.
Văn Vũ càng không thể cự tuyệt.
Nhưng khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy ánh mắt vô tội của Lâm An, đang tò mò nhìn cậu và Ứng Thần ôm nhau.
Văn Vũ:...
Cậu tránh thoát khỏi vòng tay Ứng Thần nói: "Vậy thì đừng ở lại đây, về phòng của chúng ta."
Đó là đồng ý rồi.
Ứng Thần cười hôn lên mặt cậu một cái: "Lời cảm ơn chính thức, không thể quá vội vàng. Đợi đêm anh sẽ thu lại. ”
"Ban ngày chúng ta lo cho Lâm An trước. Đúng rồi, em không phải còn có một đống đơn hàng phải làm à, không thì Lâm An giao cho anh với Triệu Bá Dương, em đi trước đi. ”
Văn Vũ đã chuẩn bị tốt trong lòng, mặt đỏ tim đập thình thịch.
Cậu ảo não giãy ra khỏi vòng tay Ứng Thần, nói: "Anh có thể chăm sóc nó không?"
"Em yên tâm."
Ý cười trên mặt Ứng Thần không thay đổi: "Anh cam đoan sau một buổi sáng nó có thể học được cách tự đi bộ, tự mình ăn cơm. ”
___________
Thắp nên cho Lâm An ?️?️?️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.