Suốt bữa tiệc, Văn Vũ chưa bao giờ nóng lòng muốn về nhà như vậy.
Sau khi kết thúc, cậu cảm ơn mỗi vị trưởng bối, khéo léo cự tuyệt lời mời đi ca hát của Từ Thành. Vội vàng gọi xe bên vệ đường về nhà.
Mấy ngày nay Ứng Thần vì không muốn làm chậm trễ kỳ thi của cậu, cho cậu đủ không gian tự do, ban đêm cũng không đến phòng của cậu, cũng chẳng chạm vào người cậu. Thậm chí hai người có đôi khi cả ngày không nói một lời.
Ứng Thần trầm tĩnh, ngược lại khiến cậu luôn muốn theo đuổi hình bóng của hắn khi ở nhà. Muốn xem Ứng Thần đang làm gì?
Cậu biết Ứng Thần khát khao bản thân mình, đương nhiên cũng hiểu được Ứng Thần đang ẩn nhẫn. Cậu nghĩ sau khi thi đại học, Ứng Thần có thể ầm ầm bộc phát nhẫn nhịn tồn đọng mấy ngày nay hay không.
Rõ ràng trong lòng còn sợ, nhưng cậu vẫn có loại vội vàng muốn gặp Ứng Thần. Nhất là, sau khi nhìn thấy cậu và Chú Lưu rời đi, Ứng Thần lẻ loi đứng giữa đám đông khiến tim cậu chợt nhói lên.
Trong xe, Văn Vũ thỉnh thoảng mở điện thoại xem tin nhắn, vài lần thúc giục tài xế lái nhanh hơn một chút.
Cho đến khi cậu tiến vào tiểu khu biệt thự, bước nhanh vào nhà đẩy cửa ra nhìn thấy Ứng Thần trầm tĩnh ngồi trong phòng khách, mới thở phào nhẹ nhõm.
Văn Vũ bắt đầu thay giày ở cửa: "Em về rồi, mang về cái bánh khoai lang đây."
Cậu nói một nửa, ảo não dừng lại.
Lúc ăn ở bữa tiệc vừa rồi, có một món bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-quy-te-ma/534091/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.