Vào thời khắc tưởng bản thân đã đặt chân xuống địa ngục không ngờ rằng lại là một bước lên thiên đường. Hóa ra khoảng cách giữa địa ngục và thiên đường lại gần đến vậy, giống như khoảng cách giữa khổ đâu và hạnh phúc, cũng rất gần, rất mong manh. Người ta đồn đại trên núi Báo Tử có một quái vật ăn thịt người, bởi vì thôn dân lên đây đốn củi nhiều quá nên đánh thức quái vật dậy ăn thịt người. Để tránh việc quái vật xuống núi giết hại dân làng nên thôn dân hằng năm đều kính dâng một đồng nam.
Năm đó, Mặc Ngữ được chọn làm tế phẩm cho báo tử, bởi vì trong mắt cha mẹ cậu, cậu chỉ là một phế vật, cho dù có bồi dưỡng thế nào cũng không nói được. Nhưng đối với Mặc Ngữ mà nói đây cũng là một chuyện tốt, cậu có thể tránh xa thế giới này, vốn chẳng có ai coi trọng cậu cả mà cậu không hề nghĩ tới cuộc sống mai sau của mình sẽ thế nào. Cứ tưởng Mặc Ngữ sẽ nhanh chóng làm mồi cho báo tử nhưng không ngờ đến ngọn núi Báo Tử này, Mặc Ngữ lại có cuộc sống hoàn toàn mới, hạnh phúc hơn trước kia, vui vẻ hơn trước kia, bình yên hơn trước kia.
Chính là báo tử không hề ăn Mặc Ngữ, mà trở thành thê tử vô cùng xinh đẹp của Mặc Ngữ. Báo tử đến cuối cùng là nhân vật như thế nào mà lại đối xử tốt với Mặc Ngữ như thế? Mời các bạn cùng theo dõi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.