A a… Thắt lưng, thắt lưng hảo đau…
Cảm giác tựa hồ mình ngủ rất lâu, Mặc Ngữ mệt mỏi tỉnh dậy, chính là mỗi lần động đậy thì bên hông lại rất đau làm hắn chịu không nổi cau mày.
Nhẹ nâng hàng lông mi lên… Con ngươi đen láy tràn đầy nghi hoặc.
Ơ?? Ta sao lại quay về nơi này?
Trông thấy bốn phía quen thuộc, chẳng phải đây là hang động mình vừa mới chạy ra sao… Chỉ bất quá, hiện tại ngoại trừ mảnh khăn lụa mỏng manh như trước trên người mình, bàn tế và đồ cúng cũng đã bị đập bể thì không sai biệt lắm.
A a!
Đang lúc hoảng sợ, Mặc Ngữ nhìn thấy hắc sắc mao thảm biếng nhác cuộn tròn bên cạnh mình.
Là ngươi mang ta trở về phải không?
Không khỏi lộ ra tiếu ý, Mặc Ngữ lấy tay nhẹ vỗ về bộ lông của mao tham đang ngủ say.
Ngươi là động vật gì vậy?
Nghiêng đầu, Mặc Ngữ bắt đầu nghĩ mao thảm giống động vật nào mà mình đã từng thấy qua.
… …
Lại là thanh âm này. Hai tai Mặc Ngữ lắng nghe tiếng động quai quái không nhỏ đang tiếp cận sơn động.
Mao thảm ở một bên, cũng nghe thấy được.
Chỉ thấy nó kinh giác đứng dậy, cuốn trọn lấy Mặc Ngữ, đứng ở phía trước giống như tư thế bảo hộ, nhãn thần hung ác độc địa mà nhìn ở cửa động.
“Chết tiệt! Chệt tiệt! Thế nào lại là ngươi!” Nam tử = rết tinh xuất hiện ở cửa động, vết thương trên đầu đã bao thật là tốt, cực kì tức giận chỉ vào hắn mắng, mao thảm liền gầm nhẹ.
“Ngươi mấy năm nay hẳn là làm loạn đã đủ rồi!”
Một trận thanh quang, mao thảm hóa thành một nam tử tóc đen dài chấm đất, áo bào nhung đen bao lấy thân thể so với rết tinh còn cao gầy tinh tráng hơn, đường nét phân minh, khuôn mặt tuấn tú mà kẻ khác khó có thể dời ánh mắt, nhìn vẻ mặt Mặc Ngữ bên chân hắn ngốc lăng cũng đủ biết.
Người… Người hảo hảo xem a!
Thật sự không thể tìm ra từ để hình dung nam tử tuấn tú đang đứng ở trước hắn, ngẩng đầu cũng không cảm thấy đau, đôi mắt của Mặc Ngữ lóe sáng, nhìn chằm chằm người đó, không muốn dời.
Tựa hồ cảm thấy có người nhìn hắn chảy nước miếng, nam tử cúi đầu… Liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi cùng ngây ngốc của Mặc Ngữ.
Thật đáng yêu!!
Trong mắt nam tử lần thứ hai lộ ra biểu tình liền say sưa khi gặp Mặc Ngữ lần đầu.
Cũng bởi vì nam hài này lớn lên khả ái, mới nhịn không được cùng hắn giao hoan, vì hắn giải bỏ độc tính của “Chu dục”, kết quả…. Càng ngày càng không thế dứt ra được.
Người hảo hảo xem a!! Trong thôn… Không ai lớn lên có thể đẹp được như hắn. Mặc Ngữ bởi vì đang đối diện với nam tử, lại thêm một lần nữa tán thành.
Thật đáng yêu!
Hảo hảo xem!
Thật đáng yêu! Thật đáng yêu!
Hảo hảo xem! Hảo hảo xem!
Thật đáng yêu! Thật đáng yêu! Thật đáng yêu!
Hảo hảo xem! Hảo hảo xem! Hảo hảo xem!
Nhãn thần của hai người bắt đầu đan xen vào nhau, tán thưởng kiêm ái mộ vô hạn đến nỗi bắn ra tia lửa điện.
“Đủ rồi! Các ngươi quá vong ngã! Không! Phải nói là trong mắt chỉ có đối phương mới đúng!!” Rết tinh thật sự là chịu không nổi khi bị hai người bọn họ bỏ qua.
Nhiều chuyện!
Bị thấy được!
Nam tử nỗ lực thu hồi ánh mắt của mình sau đó hung hăn trừng mắt về phía rết tinh, còn Mặc Ngữ thì xoa xoa nước miếng của mình ở khóe miệng, xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt thì đỏ bừng.
“Tiểu quỷ này là ta thấy trước, đấy là đạo lý của người đến trước kẻ đến sau…”
Hừ! Này là hàng thượng đẳng khó gặp, có thể nào buông tay chứ!!
Không thích… Mặc Ngữ không thích! Mặc Ngữ không thích người này.
Nghe thấy rết tinh nói, Mặc Ngữ lắc đầu sợ hãi, nắm lấy góc áo của nam tử đứng ở trước hắn, khẩn cầu mà kéo.
Hắn mới vừa rồi khi dễ ta…. [Vậy… Nam nhân nãy sẽ không khi dễ ngươi sao? ==++]
“Yên tâm! Ta sẽ bảo vệ ngươi!” Nam tử vươn tay lấy khăn lụa mỏng manh khỏa chặt thân thể quang lõa của Mặc Ngữ, nắm cánh tay nhỏ bé trắng nõn đưa hắn từ mặt đất nâng dậy, hai mắt nhu tình nhìn vào kia hắc đồng ươn ướt, như có thể câu thông bàn địa, minh bạch ý nguyện của Mặc Ngữ.
Cảm ơn ngươi…… A? Ngươi là…..?
Nghe thấy cam đoan của hắn, hắc đồng lập tức dâng lên tiếu ý an tâm, sau đó nghi hoặc dò hỏi.
“Vũ! Tên của ta.” Tựa như có thể cùng Mặc Ngữ nhãn thần giao lưu hiểu được ý nghĩ của hắn, nam tử nói ra tên mình.
Tên nghe rất êm tai!
Mặc Ngữ hai mắt tán thưởng mà cười, hảo cảm với nam tử lại dâng lên thêm một tầng.
Ta là…. Mặc Ngữ.
Mặc Ngữ kéo kéo tay của nam tử, viết xuống bàn tay rắn chắc của nam tử hai chữ thường dùng trong bảng chú giải thuật ngữ mà bản thân không nhận thức được nhiều lắm.
“Mặc Ngữ? Ngươi…. Sẽ không nói??” Vũ có chút thất vọng. Thảo nào mới vừa rồi không có nghe thấy được tiếng rên rỉ sung sướng.
Mặc Ngữ có chút ngượng ngùng gật đầu.
Ta cả đời cũng không thể nói, vì vậy ba mẹ mới thay ta đặt tên này. Mặc Ngữ lần thứ hai dùng nhãn thần đem những lời này nhắn nhủ cho hắn.
“Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà không quan hệ… Ngươi vẫn rất khả ái!.” Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Mặc Ngữ như muốn cổ vũ.
———————————–
———————————————————————