Chương 96
Tìm đường về mất rất nhiều thời gian, hơn nữa dọc đường họ phải đánh dấu, lúc trở lại nơi trú chân, trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Lưu Tây trở về xe ngủ bù, Xương Đông không buồn ngủ, lọ mọ làm bữa sáng, có nhiều thời gian, có thể nấu cháo, trông nồi, chờ nước sôi, cũng chờ ngửi mùi thơm của hạt gạo, anh thích cái mùi nấu nướng, giống như rất thích nhìn Diệp Lưu Tây nấu canh: Thế sự kỳ diệu, hạt gạo cứng ngắc, thịt xương tanh hôi, nhưng có thời gian, có lửa nóng, có kiên nhẫn, thì có canh ngon cơm ngọt.
Cháo đang sôi thì có người tới, Xương Đông không ngẩng đầu, nhưng biết là Đinh Liễu.
Có việc gì không?
Đinh Liễu nói: "Tôi thấy mấy người trở về vào buổi sáng”.
Xương Đông không nói gì, lúc trở về đã gần hừng đông, có người tỉnh sớm cũng không lạ.
Anh Đông, anh cầm tiền của cha nuôi tôi, thì không nên giở trò vặt sau lưng chứ? Ai biết buổi tối các người ra ngoài, có phải đang giấu giếm gì hay không.
Xương Đông mở nắp nồi, lấy thìa khuấy cháo: "Hôm nay không phải cô muốn ra ngoài gọi điện thoại sao? Cứ mách với cha nuôi cô là được rồi”.
Đinh Liễu tức giận đến mặt trắng bệch, ngập ngừng một chút rồi quay ngoắt trở lại xe, hầm hầm đóng cửa xe lại.
Cao Thâm đang ăn điểm tâm, không biết cô như thế nào lại tức giận: "Đinh Liễu, ăn bánh bích quy không?".
Lại bánh quy!
Người ta biết nấu mì nấu cháo, còn anh gặm bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504794/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.