Chương 95
Xương Đông cúi đầu nhìn tay mình: “Không phải ma trơi”.
Ma trơi hay quỷ hỏa thực chất là một chất khí nhẹ. Vậy nên người thời trước nói gặp ma trơi không được nói, không được chạy. Vì chỉ cần một luồng khí nhẹ lưu động đều sẽ khiến ma trơi bị hút về phía mình.
“Vậy nó là thứ gì?”.
“Nhìn hơi giống… muỗi”.
Mùa hè ở Lop Nur tất nhiên có muỗi, là loại vô cùng nhỏ, ngay cả khi mở cánh ra cũng không tới một milimet. Các đoàn khảo cổ vô cùng phiền ghét loại muỗi này, không may gặp phải một đàn muỗi vây quanh bâu vào cắn loạn lên mũi, cổ, tai… Cả bầy tụ tập vo ve như đám mây đen.
Thế nhưng hiện tại là mùa đông, hơn nữa đến bây giờ anh cũng chưa từng nghe có loại muỗi nào phát ra ánh sáng xanh như ma trơi cả.
Vài đốm ma trơi lại xuất hiện, càng bay càng xa, hướng về phía Tư Mã đạo trôi đi.
Xương Đông bỗng nghĩ tới một chuyện.
Liệu có khi nào đám muỗi này là từ Quan nội - Ngọc Môn Quan bay ra? Dựa theo thời gian suy tính, những sự lạ ở đây sắp biến mất. Vậy có khi nào đám muỗi này là đang… bay trở về?
...................
Anh nói với Diệp Lưu Tây, phản ứng đầu tiên của cô là: “Vậy thì đi xem sao?”.
Xương Đông cảm thấy lá gan của mình đều bị cô ép buộc mà ra: "Cô có cái gì còn không sợ nữa không?”.
“Có chứ, nghèo”.
Cũng không sai, có đôi khi, nghèo còn đáng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504793/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.