Chương 97
Đường Mập nói: "Cùng những người bị gông xiềng tiến vào Quan kia có phải vừa vặn hợp nhau hay không? Người bị lưu đày, tương đương với xương cốt bị chảy về phía Tây, nhưng hồn vẫn hướng về phía Đông, lá rụng về cội, phỏng chừng bọn họ vẫn muốn trở về.
Cũng có lý, nhưng tựa hồ cũng sẽ không đơn giản như bề mặt như vậy.
Diệp Lưu Tây thiếu kiên nhẫn: "Ở đây đoán cái shit gì, không bằng tận mắt đi xem, dù sao tôi cũng quyết định rồi, anh cũng quyết định, đêm nay đi luôn”.
Đường Mập cảm thấy ngạc nhiên, lại cảm thấy bầu không khí quỷ dị, dừng một chút cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Anh Đông, anh chị quyết định cái gì thế?".
Xương Đông nói: “Có lẽ chúng ta đã tìm được đường vào Ngọc Môn Quan rồi”.
Đường Mập “Ồ” một tiếng.
Thái độ này ngoài dự liệu của Xương Đông: "Cậu muốn vào sao?”.
Đường Mập nói: “Vào chứ”.
Cậu ta gập ngón tay nêu các điều kiện giả thiết: "Nếu như chỉ có anh cùng chị Tây vào, bỏ lại em, Đinh Liễu chắc chắn sẽ bức cung em, liệu em có kết cục tốt không? Nếu như anh cùng Chị Tây mang theo bọn Đinh Liễu vào, bỏ lại em, Đinh Liễu khẳng định cũng không đồng ý, em đi theo để giám định đồ cổ, giờ sắp vào Quan, em lại bỏ chạy, cô có thể chịu sao?".
Hắn làm ra "bộ dáng rất ủy khuất" anh và chị Tây che chở cho em một chút đi.
Buổi chiều, bọn Đinh Liễu cũng trở lại, nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504795/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.