Chương 67 
Xương Đông quay phắt đầu lại nhìn. 
Nương theo ánh đèn và ánh lửa bập bùng, anh mơ hồ nhìn thấy cạnh gò đất không xa có một người đang lén lút thập thò; chỉ là cách hắn ẩn thân có chút vụng về, thân mình cứ lắc lư lảo đảo. 
Diệp Lưu Tây từ đống lửa rút ra một thanh củi chưa cháy hết, ném mạnh qua: “Đi ra đây!” 
Thanh củi nện sát bên cạnh người kia, những đốm lửa li ti bắn ra tung tóe. 
Người nọ vẫn không đi ra, thân hình vẫn cứ ngả nghiêng nghiêng ngả. 
Xương Đông cầm dao khắc trong tay, khẽ liếc mắt qua Diệp Lưu Tây. Cô hiểu ý cũng cầm lấy dao của mình, cùng Xương Đông một trước một sau từ hai phía trái phải chầm chậm đi lại gần phía đó. 
Người kia không trốn, cũng chẳng lộ diện, giống như biết bọn họ đi tới nên đứng đực ra, bất động. 
Diệp Lưu Tây có chút nôn nóng. 
Giây tiếp theo một cái đầu thình lình thò ra, dãi chảy ròng ròng, nhìn cô hi hi cười. 
Diệp Lưu Tây chửi đổng một câu: “Mẹ nó chứ!”. 
Thế mà lại là một tên ngốc! 
Tên ngốc kia thấy dọa được cô thì cười càng to, miệng cứ ê a, đầu dụi vào gò đất, người lắc lư chao đảo. 
Diệp Lưu Tây nổi cáu, nhưng Xương Đông lại nhận ra người này: “Nhìn khá quen mắt, có phải chính là đàn em của Hôi Bát không?”. 
Diệp Lưu Tây lúc này mới nhìn kỹ hắn. 
Đúng là như vậy, đây là tên chuyên nấu cơm bên đám Hôi Bát, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504765/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.