Chương 66 
Đường Mập nhặt một túi đầy ngọc thạch. Lúc đầu hắn còn cẩn thận tìm kiếm, so bì từng vết nứt vết rạn, lúc sau lại nghĩ: cả Xương Đông và Diệp Lưu Tây đều không nhặt mà đợi mỗi mình mình, vậy thì hắn không thể quên hết tất thảy cứ ở đây chậm rì rì mà chọn lên chọn xuống nữa. Lấy khách khí làm phúc khí vậy. 
Vì thế hắn tranh thủ thời gian, chỉ cần thấy viên nào đẹp mắt màu sắc tạm ổn thì mặc kệ có phải đá quý hay không đều ném vào trong túi, thà nhặt nhầm còn hơn bỏ sót. 
Lúc xách túi quay về xe hắn đại khái cũng đoán được lần đồng hành này tới đây là kết thúc. Thôi thì đi dạo một vòng quanh sa mạc không người, còn toàn mạng cầm theo chút lợi con con trở ra được thì đã tính là lời rồi. Chỉ là hắn không ngờ Xương Đông và Diệp Lưu Tây còn quay ngược lại Đồi Bạch Long. 
Trong lòng Đường Mập lạnh ngắt: “Anh Đông, anh không sợ à? Lần này chúng ta vận khí tốt, ngộ nhỡ…”. 
Hắn đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa, trong lòng rét run. 
Thế nhưng hắn cũng hiểu hai người này có chủ kiến, lời can ngăn của mình không có mấy phần trọng lượng, chỉ có thể bịn rịn nhìn hai người lái xe rời đi. Có lẽ lúc hoạn nạn sinh tình cảm, giờ chia tay, trong lòng gã có cảm giác là lạ. 
Xe chạy được khoảng mười mét bỗng nhiên dừng lại, Diệp Lưu Tây vươn cánh tay ra ngoài vẫy vẫy hắn. 
Đường Mập ném túi lại, chầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504764/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.