Chương 19
Cô nhận sai nhanh gọn lẹ quá nhỉ, lại còn cười ngọt ngào nữa chứ. Người xưa có câu "Không ai đánh người mặt cười", Xương Đông biết rõ cô dối trá cũng không thể nổi giận. Nếu anh vẫn cương quyết chấp nhất, thể nào cô cũng sẽ giở chiêu nài nỉ khẩn khoản "Xương Đông, tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa. Anh là đàn ông, sao lại nhỏ nhen như vậy" cho xem.
Xương Đông vứt tấm ảnh kia ra: “Tôi đã biết Khổng Ương ở Long Thành, nhưng cô không hề nắm được phương hướng cụ thể. Nói cách khác, tôi không cần đến cô nữa. Tôi có thể đi một mình, cùng lắm thì nghỉ chân tại thành phố Korla, cứ một khoảng thời gian lại chạy vào Long Thành, khoanh vùng tìm kiếm, diện tích Long Thành chỉ rộng 3.500 km2, chắc chỉ mất một hai năm thôi. Cho nên cô cho tôi một lý do phải dẫn theo cô đi”.
Diệp Lưu Tây ấp úng: “Chuyện này, thật ra là…”.
Xương Đông ngắt lời cô: “Tôi nhắc nhở cô một câu, nếu nói dối lần đầu thì còn có cơ hội làm lại, nhưng khi đã nói dối lần thứ hai thì không bao giờ được tín nhiệm nữa”.
Diệp Lưu Tây thở dài: "Tôi không nói thật là vì sợ anh không tin…”.
Xương Đông đập ngay: "Cô nghĩ xem, liệu có ai tin chuyện một người bị khảm vào gò đất vàng ở nơi hoang vu hẻo lánh kia chứ. Thế nhưng tôi đã tin rồi thì còn chuyện gì mà không thể tin nữa?".
Diệp Lưu Tây lại vòng vo: "Đây không phải cái quan trọng, chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504717/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.