Chương 18
Diệp Lưu Tây lên xe, đóng sầm cửa xe lại, lấy di động đặt chuông báo thức 5 giờ. Làm người phải độ lượng, thông thường mức độ khoan thứ của cô chỉ cho phép kéo dài trong nửa giờ thôi.
Nội thất xe đã được sửa sang lại, hàng ghế sau bị dỡ bỏ để dành ra không gian chứa hàng và trải giường, chỉ còn lại ghế tài xế và ghế lái phụ. Diệp Lưu Tây rảnh rỗi đến phát chán, gác chân lên lưng ghế rồi nằm gập bụng. Mới gập được hai mươi cái mà phần bụng và bắp đùi đã mỏi nhừ, cô lại nằm bất động như dơi nằm ngủ.
Kết thúc bài hát cuối cùng "Bỏ trốn trong đêm", máy đĩa tự động ngừng, một tiếng "tách" vang lên, cả xe chìm vào không gian yên lặng như tờ.
Đúng 5 giờ, chuông báo thức reo vang, Diệp Lưu Tây gọi điện cho Xương Đông, chỉ nhận được thông báo thuê bao đã tắt máy. Cô hít thật sâu, tự nhủ bản thân hãy kiên nhẫn thêm, có lẽ anh gặp sự cố gì đó.
Sáu giờ, Diệp Lưu Tây khoác áo bông nhìn chân trời đằng Đông. Trước khi bình minh ló dạng, cả khoảng trời bao phủ trong màu đỏ phớt rồi từ từ đậm dần, giống như hiện trường tai nạn xe cộ.
Một là Xương Đông bị thương không thể cử động, hai là chết rồi, nếu không có khó có thể tha thứ cho anh. Trong khoảnh khắc mặt trời ló khỏi rặng mây, Diệp Lưu Tây uống hết cốc sữa đậu nành, ngẩng đầu nheo mắt ngắm tia nắng ban mai rồi bật thốt: "Đồ quỷ tha ma bắt".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504716/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.