Chương 20
Sau nửa giờ lái xe, lúc đầu còn là đường quốc lộ, nửa giờ sau đó đã bắt đầu tiến vào sa mạc, đường đi tối om không đèn điện, Diệp Lưu Tây thế nhưng thực sự thuộc đường – tuy rằng đi lòng vòng nhưng quả thật không trở lại đường cũ.
Diệp Lưu Tây dừng xe.
Xương Đông theo sau xuống xe, ban đêm nơi hoang mạc rất lạnh, anh theo bản năng kéo cao khóa áo khoác, cát dưới chân mềm mềm, có thể cảm giác được nền thổ tầng cứng rắn bên dưới.
Nơi này chỉ là ven ngoài sa mạc, cát đều là do đại phong từ sa mạc mang tới, ngày qua ngày tích tụ mà tạo thành cồn cát.
Diệp Lưu Tây đợi anh theo kịp, lại đi bộ thêm một đoạn nữa; cả hai người đều không dùng đèn pin. Trong đêm tối, đôi mắt sau khi tự thích ứng sẽ nhìn được tốt hơn.
Trăng khuyết treo lơ lửng, trên đường ngẫu nhiên đi qua vài gốc cây gai lạc đà khô cằn bị gió thổi xiêu vẹo, ánh trăng in hằn bóng cây xuống mặt đất.
Diệp Lưu Tây dừng lại bên một gò cát, chỉ về hướng không xa phía trước: “Nhìn xem”.
Dựa theo hình dạng thì dường như là một đoạn tường đất cao ngang người.
“Tường chống cát, cơ quan bảo tồn từng xem qua, nói rằng có thể là tường bao của một trạm dịch cổ đại, nhưng không được trọn vẹn mà chỉ còn lại một đoạn này, ngoài ra không tìm được thứ gì khác; hơn nữa giao thông cũng không tiện cho nên mới để kệ như thế này”.
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504718/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.