Chương trước
Chương sau
<!---->Bánh xe nhanh chóng chuyển động, xe ngựa chạy dồn dập, gần trăm binh sĩ nhanh chóng chạy theo.
Đội nhân mã này, chính là đoàn người Lưu Bị.
Có điều, người dẫn đầu đã không còn là Giáo úy ban đầu, mà lại một tên bách phu trưởng. Hắn cỡi ngựa ở giữa, đi song song với xe ngựa của Lưu Bị.
Đội ngũ đang tiếp tục tiến lên, tiến vào con đường nhỏ ở trong rừng.
Do con đường trong rừng rậm rất hẹp, đội ngũ liền dàn trải ra. Có điều tất cả binh sĩ đã đi qua một lần, cũng không có bất kỳ lo lắng gì, nghênh ngang đi về phía trước.
Một binh sĩ đi đầu vì không chú ý tình huống dưới chân, một cước giẫm lên cỏ dại dưới mặt đất, trực tiếp giẫm hụt. Thân thể của hắn trong nháy mắt mất đi trọng tâm, ngã sấp xuống ở trong hố to phủ cỏ dại.
" Phập! phập! "
Binh sĩ rơi xuống, lập tức bị cành cây vót nhọn cắm dưới đất ở trong hố đâm thủng thân thể.
Hắn là té ngửa xuống dưới, có thể thấy rõ con mắt lồi ra, trên mặt còn đeo vẻ sợ hãi.
Trước ngực binh sĩ, mấy đóa huyết hoa vẩy ra, rất chói mắt.
Hắn bị nhánh cây chọc thủng thân thể, không tắt thở ngay, mà lắc lư hai cái mới tắt thở. Sau khi binh sĩ đầu tiên trượt chân hạ xuống xong, tiếp theo còn có mấy tên binh sĩ không vững chân, hoặc là bị binh sĩ đằng sau vọt tới đụng rớt, cũng ngã vào trong hố to, bị nhánh cây ở trong hố đâm thủng thân thể, chỉ chốc lát sau liền mất đi khí tức.
Binh sĩ chung quanh sau khi nhìn thấy, mới xốc tất cả cỏ dại dưới đất lên.
Đập vào tầm mắt, là một đường hầm băng ngang qua con đường, chừng sáu thước.
Trong đường hầm, cắm đầy thúy trúc cùng nhánh cây vót nhọn, trên đường hầm bày đan dây mây, để đỡ cho những cỏ dại phủ phía trên không rớt xuống. Binh sĩ lúc đi Long Trung không xuất hiện sự cố, lúc trở về cũng đương nhiên là thế, trong nội tâm không lòng cảnh giác, ngông nghênh mà giẫm lên, nên mới rơi vào trong hầm.
Trong nháy mắt, đã chết gần mười binh sĩ.
Bọn binh sĩ nhìn thấy hố to dưới đất, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
" lộc cộc! Lộc cộc! "
Tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, bách phu trưởng lĩnh quân nhanh chóng chạy tới. Hắn quan sát đường hầm đã bố trí sẵn, thầm kêu một tiếng không ổn, liền minh bạch nguyên nhân Giáo úy bảo hắn lãnh binh.
Trong nháy mắt này, trên mặt bách phu trưởng đại biến, lộ ra vẻ sợ hãi.
" rút lui, lập tức rút về Long Trung! "
Trong đầu Bách phu trưởng hiện lên một đạo linh quang, hạ lệnh rút lui sau.
" vù! Vù! "
Bách phu trưởng vừa dứt lời, hai bên rừng cây truyền ra tiếng dây cung chấn động.
Từng mũi tên sắc bén từ trong rừng rậm bắn ra ngoài, giống như là báo săn từ trong rừng phóng ra, cực nhanh cực hung ác, trực tiếp phóng về phía binh Kinh Châu. Chỉ trong nháy mắt, mũi tên đã xuất hiện ở trong tầm mắt của binh sĩ. Mãu tên dày đặc như châu chấu bắn ra, dọa gần trăm tên binh sĩ sợ tới mức không ngừng lui về sau.
Nhưng bọn họ phản ứng lại thì đã chậm, từng mũi tên vô tình đâm vào trong thân thể của binh sĩ, vang lên tiếng phốc phốc phốc, chợt lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng.
Một trận mưa tên, bắn chết gần 30 binh sĩ.
Con đường này không quá rộng, mà đội ngũ quá dài, cho nên chết không nhìu. Nếu con đường rộng rãi, mưa tên dày đặc phóng tới, đội ngũ hơn trăm người lập tức sẽ gặp phải đả kích mang hủy diệt tính.
Vương Xán đứng ở trong rừng rậm, kéo cung bắn tên, một mũi tên bắn về phía chiến mã dưới háng bách phu trưởng.
" phốc! "
Mũi tên bắn chính xác vào cổ chiến mã, xuyên thẳng qua, trực tiếp bắn chết chiến mã. Chợt, ngay trong nháy mắt mũi tên xuyên qua cổ chiến mã, lại có một mũi tên lăng không phóng tới, ở trong nháy mắt bốn vó chiến mã mền nhũm liền bắn vào đầu của bách phu trưởng, bắn xuyên đầu bách phu trưởng.
" a, trốn, trốn..".
Thân thể của Bách phu trưởng từ lập tức rớt xuống, trong miệng rên mấy tiếng, cổ ngẹo qua, chết không cam lòng.
Lập tức, cục diện trở nên hỗn loạn.
Binh sĩ còn sống vì muốn tự bảo vệ mình, đều tranh nhau chạy ra sau, muốn chạy thoát khỏi trời. Bọn họ phát hiện hai bên trái phải của con đường có mai phục, phía trước con đường lại có hố to, đều không cần nghĩ ngợi mà xoay người chạy trốn.
Nhưng mà, trong lúc bọn binh sĩ xoay người vội vã chạy trốn, lại phát hiện một nam tử cao lớn uy vũ từ đằng sau con đường đột ngột giết ra ngoài. Người này bộ dạng eo tròn vai rộng, lưng hùm vai gấu, mặc một bộ trang phục võ sĩ màu đen, dùng khăn vải màu đen che mặt, xách một thanh đại đao giết ra.
Người này không phải là ai khác, chính là Điển Vi.
" Rắc! rắc! "
Bàn chân của Điển Vi giẫm trên mặt đất, hơi gập lại, giống như là mượn lực lượng của mặt đất để tăng tốc. Hắn dẫn người cắt đứt đường lui của binh sĩ quân Sở, lập tức phát khởi công kích.
" giết, một tên cũng không để lại".
Điển Vi nổi giận gầm lên một tiếng, xách đại đao giết vào trong đám người.
Một người một đao, bá đạo mà cương mãnh.
Điển Vi dùng đao rất trực tiếp, hoặc là đâm vào trái tim của binh sĩ, hoặc là bổ xương sườn, chém cổ, chém đầu, tất cả đều là nhắm vào chỗ hiểm trí mạng của binh sĩ quân Sở, căn bản không có tâm tư đánh giá. Đấu pháp của hắn hung ác bá đạo, làm cho binh sĩ quân Sở sợ hãi, hơn nữa cước bộ của Điển Vi như bay, tốc độ vô cùng linh hoạt, như vào chỗ không người.
Hắn xách một thanh đại đao, giống như là một con cá xuyên qua lượn lại ở trong đội ngũ quân Sở. Sau mấy hiệp, chung quanh đã ngã xuống vô số binh sĩ.
Binh sĩ quân Sở chỉ có hơn trăm người, bị mũi tên bắn một phen, chết gần nửa.
Bây giờ Điển Vi mang theo binh sĩ Lang Nha doanh giết ra, đã giết chết hơn hai mươi binh sĩ. Trong thời gian nháy mắt, đội ngũ hơn năm mươi người giảm mạnh thành hơn ba mươi người, tình huống vô cùng không hay.
Thế cục chiến đấu, hoàn toàn nghiêng về một bên.
Có điều, tuy cục diện của binh sĩ quân Sở rất bất lợi, nhưng xe ngựa vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, không có bất kỳ dị động nào, rất quái dị.
" trốn mau, chúng ta nhảy qua hố to, chạy tới trước".
Binh sĩ quân Sở đánh không lại binh sĩ Lang Nha doanh do Điển Vi suất lĩnh, liền chuyển ý niệm lập tức rút lui sau. Bọn họ nhanh chóng vọt tới hố to bên cạnh con đường, chân đạp một cái, thân thể nhảy tới trước, trực tiếp nhảy qua hố to, tiếp tục chạy về phía trước. Hơn mười binh sĩ quân Sở vừa nhảy qua hố to, lại phát hiện phía trước cũng có người cản đường.
Lúc này, Vương Xán xách Long Tước đao giết ra ngoài.
Chung quanh Vương Xán, còn có hơn hai mươi binh sĩ Lang Nha doanh.
" Giết không cần hỏi! "
Vương Xán rống to một tiếng, xách Long Tước đao xông tới.
Hắn xách đao giết vào trong binh sĩ của quân Sở, binh sĩ Lang Nha doanh bên cạnh cũng vây lên, chỉ chớp mắt đã giết chết hơn mười binh sĩ quân Sở. Trước sau vây kín, hơn một trăm binh sĩ quân Sở bị diệt sạch.
Vương Xán ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa của Lưu Bị, chân mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thế cục nguy cấp như thế, Lưu Bị sao không chạy trốn?
Trong nội tâm Vương Xán lại đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng Điển Vi đã xách đao phóng về phía xe ngựa. Lúc tới gần xe ngựa, Điển Vi mở to hai mắt, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm chỗ xe ngựa của Lưu Bị, thân thể khôi ngô tinh tráng nhảy lên, đại đao trong tay cũng giơ lên cao, lớn tiếng rít gào: "Lưu Bị, nhận lấy cái chết! "
" xoẹt xoẹt! "
Ánh đao lóe lên, xe ngựa bị Điển Vi chém thành hai nửa.
Đồng thời, trong xe ngựa xuất hiện một người. Hắn mặc quần áo của Lưu Bị, cách ăn mặc giống Lưu Bị như đúc, nhưng lại không phải là Lưu Bị, là thị vệ mà Lưu Bị mang ra. Y Tịch trở về với Lưu Bị cũng đã biến mất, không xuất hiện ở trong xe ngựa, hơn nữa Giáo úy lĩnh quân cũng không có ở đây, khiến Điển Vi thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Đột ngột, trên trán người giả Lưu Bị xuất hiện một vết máu, đột nhiên nứt toác ra.
" a!! "
Cổ họng của hắn nhấp nhô hai cái, vừa mới phát ra âm thanh, người liền chia làm hai nửa, rơi xuống đất. Thân thể Điển Vi hạ đất, kiệt lực hét lớn: "chủ công, Lưu Bị không có ở đây, người chết là giả".
Vương Xán vòng qua hố to, đi tới bên cạnh xe ngựa, thì thào lẩm bẩm: "kim thiền thoát xác, Lưu Bị không ngờ trốn rồi". Lông mày hắn nhíu chặt, căn dặn: "Sơn Quân, dẫn người cắt cổ binh sĩ quân Sở, để tránh lưu lại người sống".
" dạ! "
Điển Vi hét lớn một tiếng, lập tức dẫn người hành động.
Trên thực tế, trong binh sĩ quân Sở nằm dưới đất đúng là có mấy người ngất đi. Đáng tiếc chính là một đạo mệnh lệnh của Vương Xán, khiến không ai có thể tránh thoát, gần trăm tên binh sĩ quân Sở đều bị giết chết. Sau khi giết xong, Điển Vi mở miệng hỏi: "chủ công, chúng ta ra tay sao không dùng vũ khí của Lang Nha doanh, cần phí khí lực lớn như vậy để giết chết những binh sĩ này chứ? "
Đối với sự an bài của Vương Xán, Điển Vi quả thật không rõ.
Nếu tất cả binh sĩ Lang Nha doanh tham dự dùng nỏ tiễn và hỏa dược, chỉ cần vây quanh hơn trăm binh sĩ quân Sở, liền có thể dễ dàng giết hết, không cần tốn công tốn sức đào hầm đặt mai phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.