Từ đó về sau, Yến Sâm không thể rời trúc đình nửa bước.
Lục Hoàn Thành như chim non sợ cành cong, chỉ e hắn dẫm lên vết xe đổ, thực sự ném tính mạng mình ra sau, liền không cho phép hắn tự ý đi ra ngoài. Yến Sâm trầm mặc đáp ứng, cứ cách ba ngày, trước khi mặt trời mọc thì hiện thân một lần, cùng Lục Lâm ăn uống chơi đùa. Lục Lâm thích được hắn ôm đi ngủ, hắn sẽ tắm rửa thay y phục thật sớm, nhẹ giọng dỗ dành hài tử ngủ, cho nó một giấc mộng thật ngọt ngào.
Đợi hài tử ngủ rồi, Lục Hoàn Thành liền không giữ hắn ở lại nữa.
Thậm chí chỉ cần hắn thể hiện hơi chút ủ rũ, Lục Hoàn Thành sẽ coi như việc quan trọng tày trời, cả người khẩn trương, giục hắn về trong thân trúc nghỉ ngơi, không được cậy mạnh mà lưu lại.
Hắn thật sự không hề mệt mỏi, nhưng Lục Hoàn Thành không tin.
Yến Sâm nghĩ nên dùng một số chuyện chứng minh mình không mệt, vì thế liền cởi quần áo, ngón tay bạch ngọc từng tấc từng tấc vuốt ve lên lồng ngực Lục Hoàn Thành.
Thân thể mềm mại gầy gò như trước của hắn, đối với Lục Hoàn Thành có sức hấp dẫn trí mạng, tùy ý vỗ về vài cái, Lục Hoàn Thành đã nhanh chóng* cứng lên, thế nhưng chung quy vẫn không đụng vào y.
*Nhanh chóng: bản gốc “lập can kiến ảnh” (立竿见影) – “dựng sào thấy bóng”, ý nói có hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng).
“Hài tử ở đây.”
Đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808996/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.