Yến Sâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn biết nếu cứ mất thời gian như vậy, không có chút ý nghĩa gì, toàn bộ đều lãng phí khi hắn luôn lặp đi lặp lại việc cầu mà chẳng được.
Luôn là cầu mà chẳng được.
Đã bao nhiêu năm, chưa từng thay đổi.
Hắn vẫn luôn giằng co tại nơi này đến khi cháy thành tro tàn, mãi mãi thua cuộc, sau đó chật vật không chịu nổi mà trở về thân trúc, không còn mặt mũi nào đi ra.
Không, không nên như vậy!
Yến Sâm từng bước lùi về phía sau, đột nhiên quay đầu lại, không ngờ Lục Hoàn Thành nhanh tay lẹ mắt, nhanh như chớp chặn đứng hắn, bước ba bước dài tới bên giường, trực tiếp ném lên đệm.
Màn lụa kéo xuống một mảnh lớn, xộc xệch phủ dưới thân Yến Sâm.
Lục Hoàn Thành quỳ một chân ở mép giường, áp người lên, dùng sức nặng đè lên hắn đòi hôn, đáy mắt mười phần hung hãn. Hắn dùng dằng không chịu thuận theo, muốn cắn người, lại bị nhéo cằm buộc phải há miệng, đầu lưỡi đưa đến chỗ sâu nhất, từng tấc từng tấc xâm phạm khoang miệng, khiến cho bờ môi hắn ẩm ướt vô cùng, nước bọt chảy loạn.
Mãi đến khi hắn khó chịu khom người nôn khan, Lục Hoàn Thành mới chịu buông tha hắn.
“A Sâm, ngươi nghĩ ta nằm mơ thấy gì? Mấy ngày nay, mấy tháng nay, mấy năm nay?” Lục Hoàn Thành nâng mặt hắn lên, đôi con ngươi sâu thẳm nhuộm đầy dục vọng, âm thanh khàn khàn gần như nguy hiểm, “Ta đây nằm mơ đều là đang thao ngươi.”
Một đôi tay thăm dò xuống phía dưới, nâng cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808997/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.