Mùng một tháng Giêng, Yến Sâm chưa trở về.
Mùng hai tháng Giêng, Yến Sâm vẫn chưa trở về.
Giống như một đóa hoa bạch đàn chưa nở đã tàn, đi đến vội vàng, không dừng lại trên thế gian.
Đêm đó lúc Lục Hoàn Thành đi đón Lục Lâm, hài tử nhỏ bé đang quỳ trong sân, lòng bàn tay nắm một nắm tuyết, muốn lấp đi vết máu loang lổ trên thềm cửa, giống như chỉ cần không nhìn thấy vết máu kia, Yến Sâm sẽ yên lành như trước.
Lục Lâm nhặt lên ngọn đèn lồng Yến Sâm làm rơi, ôm vào ngực, rưng rưng nhìn về phía Lục Hoàn Thành: “Cha Trúc Tử… về sau còn có thể trở về không?”
Âm thanh run rẩy, đôi mắt tựa như con non lạc bầy.
Ngực Lục Hoàn Thành thắt lại: “Sẽ. Nhất định sẽ. Cha chỉ là linh khí bất ổn, về trong thân trúc nghỉ ngơi một lát, chờ hắn nghỉ đủ rồi, sẽ ra ngoài thăm Duẩn Nhi.”
“Thật thế hả phụ thân?”
Lục Lâm thút thít hỏi.
Lục Hoàn Thành căn bản không biết lý do Yến Sâm phát tác, y cũng khủng hoảng vô cùng, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lục Lâm, chỉ có thể giả vờ trấn định: “Duẩn Nhi ngoan, cha Trúc Tử yêu con như vậy, luyến tiếc rời xa con. Con phải tin tưởng cha, được không?”
Lục Lâm vốn là hài tử không hay khóc, nhưng hôm ấy vẫn khóc đến bình minh. Vài lần khóc mệt, ngủ mơ màng trong lòng Lục Hoàn Thành, không được bao lâu lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, run rẩy khóc thút thít.
Hôm sau là mùng một, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808995/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.