2.
Mãi đến khi tẩu tẩu cõng ta vào khách điếm, ta mới biết ca ca đang vướng bận ở xưởng gạch không thể thoát thân, nên không cùng nàng đến đón ta.
Tẩu tẩu nói vậy trong Vương trạch, chẳng qua là sợ hai chúng ta thật sự bị gậy gộc đ.á.n.h c.h.ế.t.
Nghĩ đến nàng một mình là nữ nhân, lại đơn thương độc mã vì ta giành được một con đường sống, lòng ta chua xót đến tột cùng.
Nàng nhẹ nhàng đặt ta lên giường khách điếm, bận rộn không ngừng nghỉ, làm đồ ăn cho ta, mời lão đại phu trong huyện đến xem vết thương, rồi lại bảo chủ quán đun nước nóng mang tới...
“Đại phu, kim sang d.ư.ợ.c này ta tự mình bào chế, ngài xem thử có dùng được không?” Tẩu tẩu đưa lọ t.h.u.ố.c trị thương mà Vương gia đã đưa cho đại phu.
Lão đại phu rút nút chai, dùng tay vẫy vẫy quạt quạt ngửi thử, sắc mặt chợt biến đổi.
“Không được, không được! Lượng lang độc* cho vào quá nhiều. Nếu dùng t.h.u.ố.c này với lượng vừa đủ có thể tiêu sưng tan kết, nhưng với phân lượng như vậy thì sẽ làm thối thịt rữa xương...”
*một loại thảo d.ư.ợ.c cực độc trong y học cổ Trung Hoa
Sau khi lão đại phu đi, tẩu tẩu giúp ta lau rửa thoa thuốc, còn tiếp tục đỏ mắt c.ắ.n răng mắng c.h.ử.i Vương gia một trận té tát.
“Vương gia tâm địa độc ác thối nát này, thảo nào lại dứt khoát bồi thường bạc như vậy, hóa ra là muốn dùng hai mươi lượng bạc để mua một mạng của muội mà! May mà tẩu tẩu cẩn thận.”
Cũng may mắn tẩu tẩu coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-tau-hung-du-duong-dai-hoa/4799733/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.