Trong phòng tắm lớn, ngoại trừ tiếng vòi sen xối xả, không có bất kỳ tiếng nói nào.
Khuôn mặt của Cố Phán chậm rãi chuyển từ đỏ hồng sang mày trắng bệch.
Cuối cùng, cô chật vật nhắm mắt lại.
Lục Tuyển làm ngơ, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Anh chưa nói cái gì, nhưng Cố Phán vừa nghe đã hiểu ý của anh.
Hơi nóng của nước bốc lên, buộc nước mắt phải trào ra.
Không biết là do thất vọng hay vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Cố Phán tỉnh dậy trong cơn đau đầu.
Không chỉ đầu cô đau như muốn nổ tung, cả người cô cũng đau như muốn rã rời, đặc biệt là eo, cô có cảm giác như mọi bộ phận trên cơ thể đều không phải là của mình.
Sau khi ngây người hai ba giây, Cố Phán đưa tay với lấy điện thoại, muốn xem giờ, nhưng có một luồng hơi ấm xông đến làm cô không kịp đề phòng.
Cô ngay lập tức choàng tỉnh dậy.
Đôi mắt mờ mịt ngay lập tức nhìn thấy bóng hình của người đàn ông đang ngủ say.
Nghĩ đến những gì người đàn ông này đã nói và làm tối qua, Cố Phán không khỏi tức giận, dùng sức đẩy anh ra.
Bàn tay bên hông cô dùng sức khoá chặt cô lại, cô không chỉ không thể đẩy người ta ra mà còn bị người đàn ông nửa tỉnh nửa mê ôm chặt cô hơn.
Cố Phán nhìn chằm chằm vào cơ bụng tuyệt đẹp trước mắt.
Từng dấu vết đỏ trên ngực anh đều là kiệt tác của cô, nhưng cũng không thể trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-dang-cho-ho-ly-hon/2637875/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.