Cố Phán dùng sức siết chặt điện thoại di động, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Tuyết đã ngừng rơi.
Cửa kính phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của cô.
Đôi mắt cô rất to, có thể nhìn thấy khoé mắt hơi hồng.
Thời Vãn nháy mắt nhận ra có điểm không phù hợp ở cô, “Anh ta cúp điện thoại của cậu à?”
Vài giây sau, điện thoại lại rung lên, xác nhận suy đoán của cô đúng một phần nào.
Cố Phán nhìn xuống màn hình điện thoại.
Một lúc sau, cô thở dài, thoả hiệp cầm điện thoại lên, nói, “Trợ lý Giản.”
“Phu nhân.” Giọng nói của trợ lý Giản bình tĩnh và vững vàng, không khó để nghe ra vài phần ngượng ngùng, “Bà Lục đột nhiên ngất xỉu, vừa mới được đưa đến bệnh viện.”
Đầu Cố Phán trống rỗng, chớp mắt, như phản xạ có điều kiện mà hỏi, “Mẹ tôi làm sao? Có phải bệnh tim tái phát không?”
“Không phải.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, “Tôi sẽ qua ngay.”
“Phu nhân”, trợ lý Giản dừng lại, hạ giọng, có chút ngượng ngùng nói, “Tổng giám đốc Lục nói cô không cần đến, xong buổi tiệc thì về nhà.”
Trái tim của Cố Phán thắt lại, không biết nên diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào.
Hai nhà Lục và Cố không chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần, mẹ Lục và mẹ Cố là bạn thân, năm đó mẹ Cố mất, nhà họ Cố đang trên đà rơi xuống vực, bố Cố không thể nào không để con gái mình cho nhà họ Lục.
Lúc đó cô mới chỉ có năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-dang-cho-ho-ly-hon/2637876/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.