Chương trước
Chương sau
Từ sau hôm tại nhà Nhi đến nay đã hơn một tuần.

An chốc chốc lại nhìn màn hình điện thoại, kiểm tra tin nhắn. Lần này có thể khẳng định người kia thật sự giận rồi, hơn nữa còn là giận dai. Lỗi là do cậu đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ, đụng chạm đến chú Minh. Nhưng khi điều tra thì làm sao có thể loại trừ những tình huống có khả năng xảy ra?

Phải nói cảm giác này khiến An không dễ chịu chút nào. Mà vì sao bản thân lại khó chịu khi bị một người vừa mới quen chưa bao lâu giận cắc cớ, cậu cũng không sao hiểu nổi.

Hoàng sư phụ trông thấy nét mặt như viết ba chữ to tướng “đang trầm tư” của đệ tử, giọng từ tốn hỏi:

“Có chuyện gì à?”

An gật rồi lại lắc đầu, sau đó thở dài. Chợt cậu nhìn y, cất giọng nhàn nhạt:

“Con bắt đầu tin là mình có duyên như lời thầy đã nói.”

Hoàng sư phụ nhướng mày, chờ đợi câu tiếp theo.

“Hôm vừa rồi con lại gặp được thêm một người trong năm gia tộc lớn kia.” An đưa khuỷu tay lên bàn, chống cằm một cách lười nhác. “Vậy là con đã biết mặt ba trong số năm gia tộc rồi. Không phải có duyên thì là gì?”

“Con đã gặp ai?” Y hỏi.

“Họ Lam. Phải công nhận là ai cũng đều toát lên một khí chất oách hơn người thường, để lại ấn tượng sâu sắc dù chỉ là một ánh nhìn.” Cậu tiếp tục. “Dây chuyền thạch anh trên cổ con, người đó vừa liếc qua một cái thì đã nhận ra được đây là trang sức không bình thường."

Hoàng sư phụ đăm chiêu giây lát, sau đó nói: “Họ Lam? Ý con nói là Lam Minh?”

An nghe y hỏi liền không khỏi trố mắt thán phục: “Thầy biết cả tên người ta luôn à? Rốt cuộc thầy có cái gì là không biết không?”

Y nhàn nhạt trả lời: “Vô tình nghe qua thôi.”

Trong bụng An nghĩ thầm: Cái gì gọi là vô tình? Học trò tin thầy mới là lạ.

Cậu tiếp tục hỏi:



“Vậy thầy có biết gia tộc họ Lam năng lực sở trường là gì không? Cả ba họ còn lại kia nữa?”

Hoàng sư phụ thở một hơi dài, mắt nhìn về phía khoảng không nơi góc tường, tựa hồ như nhớ về điều gì. An vốn chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không hy vọng vị sư phụ hay đánh trống lảng kia sẽ kể cho mình nghe.

Chẳng ngờ, y kể thật.

Theo lời y, năm gia tộc lớn lúc bấy giờ bao gồm họ Hoàng, Lam, Lục, Hồng, Bạch tương ứng với năng lực sở trường lần lượt là bùa chú, nhiếp hồn, xuất hồn, thần giao cách cảm và phong thủy.

“Thuật nhiếp hồn của họ Lam, ngoài thôi miên người sống còn có thể điều khiển vong hồn ngạ quỷ, nhưng chỉ có tác dụng trong một giờ.” Hoàng sư phụ lại tiếp tục giải thích.

“Thật là một năng lực nguy hiểm.”

An đưa tay gãi cằm, cảm thấy dị năng của chú Minh kia thật không đơn giản. Điều khiển linh hồn vốn là điều không còn xa lạ gì đối với những người trong giới huyền thuật, nhưng hầu hết đều thiết lập trên giao kèo giữa ma quỷ và thầy trừ tà. Còn có cách khác nữa là dùng pháp lực cao cường thu phục, khả năng vong khi mạnh rồi quay lại phản chủ thường rất cao. Đằng này, dị năng kia không cần đến những thứ đó, linh hồn chịu sự thao túng nhưng không hề phản kháng hay có tri giác.

Nói trắng ra, nếu kẻ sở hữu dị năng này có tâm hồn bất chính, thì thuật nhiếp hồn kia chẳng khác gì nói rằng thượng đế đã phạm phải một sai lầm “nhỏ” khi trao cho người đó năng lực này.

“Vậy xuất hồn của... họ Lục là như thế nào vậy thầy?” An lại hỏi.

Hoàng sư phụ tiếp tục mở mang kiến thức cho đệ tử:

“Thuật xuất hồn là khả năng tách rời linh hồn khỏi cơ thể. Sau khi linh hồn tách rời, có thể trú ngụ vào thân xác của người khác trong một giờ. Họ Lục đặc biệt hơn ở chỗ sở hữu thêm một phần nhiếp hồn, có thể điều khiển và thao túng linh hồn cấp thấp, ngoài ra còn có hiểu biết rộng về ngải.”

“Nếu xuất hồn vào một cơ thể khác, chẳng may bị chết đi thì sao?” Cậu tiếp tục thắc mắc.

“Thì hồn phách của họ Lục sẽ quay về với cơ thể cũ, chỉ có thân xác kẻ bị nhập ảnh hưởng.”

An bất giác cảm thấy sống lưng như có gió thổi. Năng lực của họ Lục không phải là cậu chưa từng nếm qua. Lại nói về ngải, bản thân càng rõ hơn ai hết. Huyết trùng trong người năm đó, nếu không phải may mắn gặp Hoàng sư phụ, chắc nội tạng An đã sớm trở thành tổ ấm của đám sinh vật kia. Bây giờ lại nghe đến thuật xuất hồn chẳng khác gì mượn xác giết người, thần không biết quỷ không hay.

Y lại tiếp tục: “Họ Hồng, năng lực chính là thần giao cách cảm, có giác quan nhạy bén nhất trong năm gia tộc. Khả năng nhận biết ác linh, nhìn thấu tà thần trong tâm mỗi người. Đặc biệt nhất là có thể nhìn thấy ký ức cuối cùng của linh hồn thông qua vật mà họ cầm trước khi chết.”

Thần giao cách cảm, An đã được tận mắt chứng kiến lúc đi cùng Nhi. Chỉ là không ngờ, cô còn có thêm khả năng nhìn thấy ký ức cuối cùng của người chết. Nếu như vậy, việc điều tra cái chết bí ẩn kia chẳng phải trở nên dễ dàng hơn hẳn? Vậy tại sao suốt bảy năm qua Nhi vẫn truy tìm manh mối trong vô vọng thế kia? Không lẽ cô chưa tìm ra vật cuối cùng mà cha mình chạm tay vào trước khi lìa đời là gì? Điều này khiến An vô cùng thắc mắc.



Mà nhắc đến họ Hồng, người ta đã giận không thèm đếm xỉa đến cậu hơn cả tuần rồi, chắc gì còn muốn cậu nhúng tay vào vụ này nữa.

Nghĩ đến đây, cậu lại không khỏi thở dài.

“Họ Bạch,” Hoàng sư phụ nói. “Sở trường về phong thủy thuật số và kỳ môn bát trận. Cái này, lúc con mới nhập môn thầy cũng đã giảng qua một ít lý thuyết. Tuy nhiên, để phát huy hết khả năng, không ai qua được họ Bạch.”

Cái này thì An có biết sơ một tí. Chẳng phải trước lúc chiến đấu với Thức Thần Tinh vào năm mười lăm tuổi, cậu còn bị y khảo bài về “Ngũ hoàng đại sát” trong phong thủy sao. Nhắc lại vẫn còn cảm giác ê mặt.

“Gia tộc cuối cùng...” Hoàng sư phụ có chút lấp lửng. “Chuyên về bùa chú trừ tà, đặc biệt là dùng thủ ấn.”

Ừm. Cái này thì An không cần bổ túc kiến thức bởi bản thân vô cùng nắm rõ, bởi chính cậu cũng vốn là một người dùng bùa chú trừ tà. Chỉ là...

Vậy cuối cùng gia tộc nào nhận nhiệm vụ giữ chiếc vòng?

Theo như truyền thuyết mà mọi người vẫn hay bàn nhau thì chính là người mạnh nhất trong số năm người. Lại xét về phương diện năng lực sở trường sau khi nghe Hoàng sư phụ phân tích, có lẽ họ Lục chiếm thế thượng phong, hẳn là gia tộc được trao vòng ngũ sắc.

An không biết vào thời xảy ra câu chuyện này, năm gia tộc kia như thế nào. Chỉ biết là từ khi cậu bước chân vào nhà họ Lục và chứng kiến nhiều điều thì có thể chắc nịch trăm phần trăm rằng kẻ đứng đầu nhà họ Lục hoàn toàn không phải người tốt. Mà chiếc vòng chứa đựng năng lực to lớn kia, nếu thật sự đang nằm trong tay gã chẳng khác gì giao trứng cho ác.

Bậc tiền nhân ơi, tại sao con cháu người qua mấy đời lại không thể giữ được di huấn trong sạch ban đầu? Ai mà tin một trong năm gia tộc mạnh nhất giới huyền thuật khi đó, bây giờ lại dính vào tà thuật? Đúng là tạo hóa trêu ngươi!

“Tại sao thầy biết rõ về năm gia tộc kia như vậy? Chẳng lẽ thầy cũng có liên hệ gì với năm gia tộc đó sao?” An bất chợt hỏi.

Đây là điều mà cậu đã hỏi không biết bao lần, nhưng vị sư phụ đáng kính kia cứ hết lần này đến lần khác đánh trống lảng. Ban đầu, cậu đoán y có lẽ cũng thuộc một trong năm gia tộc nhưng bị y liên tiếp phủ nhận. Bây giờ sau khi nghe nhắc đến họ Hoàng, vừa hay khớp với tên y, cậu lại thấy suy nghĩ này thật đúng là có khả năng xảy ra, hơn nữa xác suất cực cao.

“Điều đó không quan trọng.” Hoàng sư phụ nhàn nhạt ý cười, hai tay chắp sau lưng, vừa nói vừa đi về phía phòng mình. “Câu chuyện về năm gia tộc lớn cùng chiếc vòng ngũ sắc đã sớm chìm vào quên lãng, con người cũng thoát khỏi cảnh lầm than. Nhắc đến để làm gì?”

Sau đó nghĩ như thế nào, y lập tức bổ sung: “Thời điểm thích hợp sẽ cho con biết.”

An nghe xong chỉ biết nhướng mày, mí mắt giật nhẹ, lòng không khỏi bội phục lẫn ca thán trước tài đánh trống lảng của sư phụ mình.

Thời điểm thích hợp? Ừm, cậu sẽ chống mắt chờ xem đó là khi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.