Sau khi nghe Hoàng sư phụ kể tường tận về năm gia tộc, chẳng biết có phải do nghe nhắc đến họ Lục quá nhiều hay không mà đêm đó, An nằm mơ, một giấc mơ rất dài…
Trong mơ, cậu nhìn thấy chính mình vào năm năm về trước, lúc vừa vào nhà họ Lục. Cơn ác mộng như con mãnh thú khiến cậu thiếu niên nhiều lần nhíu mày trong giấc ngủ. Đến khi giật mình mở mắt, lồng ngực phập phồng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Mười hai năm.
Đã mười hai năm trôi qua, nhưng mọi chuyện chỉ như vừa mới xảy ra, đeo bám dai dẳng ngay cả trong giấc mơ...
Đúng là âm hồn bất tán!
Bởi vì ngủ không ngon, cho nên khi vừa đặt chân lên xe bus, An liền tranh thủ nhắm mắt, nhưng chưa được bao lâu bỗng đột ngột mở mắt, nhìn quanh một vòng. Dãy ghế cuối cùng, ngoài cậu ra, hoàn toàn trống rỗng.
Lạ thật, rõ ràng khi nãy nhắm mắt lại, An cảm nhận được có người đang nhìn mình.
“Sắc mặt hôm nay tệ quá! Tối qua gặp ác mộng à?” Đây là câu chào hỏi đầu tiên của Bảo khi thấy cậu.
An miễn cưỡng nở nụ cười. Cho đến giờ nghỉ trưa, lòng cậu bắt đầu thấy khâm phục “thầy tiên tri” Lê Bảo.
Đoán hay lắm! Đúng là gặp ác mộng, hơn nữa mộng này còn dai như đỉa.
Nhà vệ sinh nam giờ giải lao vốn rất ít người lui tới, đa phần vì đấng mày râu không có nhu cầu dặm lại son sau bữa ăn như chị em phụ nữ. Mọi người đều tranh thủ ăn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-su-tru-ta/2706035/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.