Ôi! Tính ta vốn nóng nảy, nghe thấy lời đó sao có thể nhịn được!
Xem ta như kẻ ngốc đã đành, còn xem ta như kẻ điếc nữa sao?
Ta bước tới mấy bước, lật tung bàn cờ.
Lý Mộ Khanh phủi tay, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch: "Không sao, ván này ta thắng rồi."
Phụ thân ta cũng tiến lại gần: "Lý Tự An, ngươi có phải xem thường ta không?"
Lý Tự An, là tên của Phế đế.
Phế đế cầm quân cờ trong tay, bỏ vào hộp cờ, giọng bình thản: "Không, ta coi trọng ngươi đấy chứ. Ngươi chính là kiêu hùng đương thời, là chủ nhân của thiên hạ."
Phế đế nói xong, ngẩng đầu cười.
Phụ thân ta đang định kiếm chuyện, nhưng thấy ông ấy cười, không tiện ra tay, đành nguôi giận.
Lý Mộ Khanh nhếch môi, châm chọc: "Ta thua rồi, phục vậy."
Hắn cúi xuống nhặt lại bàn cờ, rồi ngẩng đầu nhìn ta: "Trần Tư Quân, ta cũng không xem thường nàng. Nàng chính là mỹ nhân khuynh thành, tuyệt thế vô song."
Hắn nói ta là mỹ nhân lại còn độc lập. Chắc hẳn là hôm nay trước điện ta rút kiếm khiến hắn kinh ngạc.
Khoan đã, hình như hắn đang trêu ghẹo ta?
Suýt chút nữa ta mắc bẫy rồi.
Ta dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên: "Lý Mộ Khanh, ngươi không định dùng mỹ nhân kế để hoàn thành đại nghiệp phục quốc của mình chứ?"
"Phục quốc?"
Lý Mộ Khanh thoáng sững sờ, sắc mặt khó coi.
Phế đế chống tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-phan-cuop-thai-tu-ve-lam-pho-ma/3645256/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.