Thủ Phụ ngừng lời một lúc, mặt đỏ bừng, lúng túng thốt ra một câu: “Thằng nhãi con, khó mà bước lên đài cao.”
Phụ thân ta mười lăm tuổi được phong làm Tướng quân, mười bảy tuổi trấn giữ biên cương, hiện giờ mới qua tuổi ba mươi.
Trong mắt Thủ Phủ đã gần hoa giáp, quả thật là thằng nhãi con, không chịu nghe lời.
Phụ thân ta nhướng mày, bước xuống, đoạt lấy bút của ông ta, liên tục gõ bảy cái.
“Ngươi— nghĩ— ta— là— Lý Tự An— tính tình tốt— để ngươi— bắt nạt sao?”
Thủ Phụ đại nhân làm quan ba mươi năm, chưa từng gặp tình huống như vậy, cả người sững lại.
Đợi đến khi đánh bảy cái xong, Thủ Phụ sờ đầu, bỗng nhiên quỳ xuống rống lên: “Trần Hiển Dương, lão tử không làm nữa, ngươi chờ c.h.ế.t đi.”
Phụ thân ta nhìn quanh. Ở góc phòng, ông tìm thấy sử quan đang cắm cúi ghi chép:
“Nhớ ghi lại đoạn này, đây là khoảnh khắc huy hoàng của trẫm.”
Sử quan cầm bút, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Hả?”
Phụ thân ta lộ vẻ chê bai, nhún vai: “Lý Tự An tìm đâu ra cái đồ ngốc này? Cái loại này cũng làm quan được sao?”
Ta cũng nghĩ, ông ấy thật là ngốc.
Ta cùng phụ thân giải tán triều đình.
Ta hỏi ông, tại sao lại nói Lý Tự An bị bắt nạt.
Phụ thân liền hỏi ta: “Những ngày gần đây, con thấy làm Hoàng đế có vui không?”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Chưa bằng lúc ta và phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-phan-cuop-thai-tu-ve-lam-pho-ma/3645257/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.