Chương trước
Chương sau
Thủ Phụ ngừng lời một lúc, mặt đỏ bừng, lúng túng thốt ra một câu: “Thằng nhãi con, khó mà bước lên đài cao.”

Phụ thân ta mười lăm tuổi được phong làm Tướng quân, mười bảy tuổi trấn giữ biên cương, hiện giờ mới qua tuổi ba mươi.

Trong mắt Thủ Phủ đã gần hoa giáp, quả thật là thằng nhãi con, không chịu nghe lời.

Phụ thân ta nhướng mày, bước xuống, đoạt lấy bút của ông ta, liên tục gõ bảy cái.

“Ngươi— nghĩ— ta— là— Lý Tự An— tính tình tốt— để ngươi— bắt nạt sao?”

Thủ Phụ đại nhân làm quan ba mươi năm, chưa từng gặp tình huống như vậy, cả người sững lại.

Đợi đến khi đánh bảy cái xong, Thủ Phụ sờ đầu, bỗng nhiên quỳ xuống rống lên: “Trần Hiển Dương, lão tử không làm nữa, ngươi chờ c.h.ế.t đi.”

Phụ thân ta nhìn quanh. Ở góc phòng, ông tìm thấy sử quan đang cắm cúi ghi chép:

“Nhớ ghi lại đoạn này, đây là khoảnh khắc huy hoàng của trẫm.”

Sử quan cầm bút, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Hả?”

Phụ thân ta lộ vẻ chê bai, nhún vai: “Lý Tự An tìm đâu ra cái đồ ngốc này? Cái loại này cũng làm quan được sao?”

Ta cũng nghĩ, ông ấy thật là ngốc.

Ta cùng phụ thân giải tán triều đình.

Ta hỏi ông, tại sao lại nói Lý Tự An bị bắt nạt.

Phụ thân liền hỏi ta: “Những ngày gần đây, con thấy làm Hoàng đế có vui không?”

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Chưa bằng lúc ta và phụ thân tự do ở biên cương.

Phụ thân nói: “Đúng vậy. Lý Tự An không vui, hàng ngày lên triều nghe lời vô nghĩa, hạ triều phê duyệt tấu chương, mà ta viết thư bảo hắn đến biên cương chơi, hắn mười năm không đến, Nội Các không cho hắn gặp ta, nói ta có quân đội rất nguy hiểm.”

Ông quay mặt lại: “Quân Quân, con thấy ta nguy hiểm sao?”

“Phụ thân, chẳng phải người viết thư hỏi ông ấy đã c.h.ế.t chưa sao?”

Phụ thân nhíu mày, ánh mắt đầy suy tư: “Đó là sau này. Hắn nói trước khi chết, sẽ ra lệnh cho ta vào kinh.”

Phụ thân cúi đầu, thở dài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lý Tự An à Lý Tự An!”

Ta dừng chân.

Chẳng lẽ ngày Hoàng đế băng hà, Nội Các mới cho phụ thân ta vào kinh sao?

Ta là võ tướng, phụ thân ta cũng vậy. Võ tướng nếu đạt đến địa vị cao trọng, đều hiểu vài quy tắc bất thành văn.

Khi Hoàng đế lâm chung, mật chỉ triệu ngươi vào kinh. Nhận chỉ, tức là đi vào chỗ chết.

Không nhận, như là tạo phản.

Dù sao cũng không có kết cục tốt.

Ta đuổi theo: “Phụ thân, chẳng lẽ đây là đạo của đế vương Lý Tự An sao? Lạnh lùng vô tình như vậy?”

Phụ thân ta không để ý: “Hắn là minh quân, tự nhiên có tình.”

---

Lý Mộ Khanh hàng ngày vẫn ở chỗ Thái Phó đọc sách.

Đọc không phải là kế sách trị quốc, thì là thuật tung hoành.

Ta nghĩ thế không đúng.



Hắn đã không còn là Thái tử, học mấy thứ vô dụng đó chỉ thêm phiền não.

Cuối cùng học thành như phụ thân hắn, cái gọi là đạo đế vương gì đó.

Ta đoạt lấy sách của Thái Phó, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn giờ là phò mã của ta, ngài nên dạy thứ khác.”

Thái Phó nhìn Li Mộ Khanh.

Hắn khẽ động đôi mày, nhẹ gật đầu.

Thái Phó do dự nói: “Vậy thái tử phi, nghĩ phò mã nên học gì?”

Không hổ là Thái Phó, cách xưng hô không đắc tội hai bên.

Ta đại nhân đại lượng, không tính toán với lão: “Đương nhiên là học nam đức.”

Những ngày này, ta thấy Lý Mộ Khanh trông ưa nhìn, nam đức là rất cần thiết để học.

Thái Phó vuốt râu dài, mở miệng nói: “Thần chỉ nghe qua nữ đức nữ giới, nam đức học từ đâu ra?”

Xem ra lão này không được, phải để ta tự dạy:

“Thứ nhất, không được ở riêng với nữ nhân, nhìn cũng không được nhìn.”

“Thứ hai, không được nói chuyện với người nữ nhân thích ngươi.”

Li Mộ Khanh thổi bọt trà, khóe miệng mang theo nụ cười: “Thế bao gồm nàng sao?”

“Đương nhiên không bao gồm rồi, ngươi chỉ được quanh quẩn bên ta, có đồ ăn ngon phải cho ta ăn trước, đồ chơi hay phải cho ta chơi trước…”

Ta đứng trước mặt hắn, tay chắp sau lưng nói không ngừng.

Hắn nghe rất chăm chú, ngón tay thon dài đặt trên tách trà, dường như đang suy tư.

Đột nhiên đứng dậy, hai tay đưa ra, đưa tách trà đến bên miệng ta: “Vậy ta mời Công chúa dùng trà, rất ngon.”

Giọng như suối trong, rơi vào rừng núi.

Ta ngẩn ngơ trong chốc lát.

Lý Mộ Khanh, hắn thực sự rất hiểu.

Thế là ta uống một ngụm trà từ tách của hắn.

“Phò mã rất thông minh, hôm nay học đến đây thôi.”

Ta không quay đầu lại, chạy mất.

Lý Mộ Khanh mỉm cười nhạt.

Hắn đặt lại tách trà, ngồi lại chỗ cũ, rồi mời Thái Phó ngồi: “Thầy, chúng ta tiếp tục thôi.”

Ta ở ngoài cửa, dựa sát vào tường, tim đập thình thịch, mặt nóng ran.

Ta có lẽ không thể ban c.h.ế.t cho hắn nữa.

Biểu hiện của Li Mục Khanh ôn thuận lạ thường, khiến ta thật khó mà mắng nhiếc hắn. Huống chi hắn thực đã học được nam đức mà ta yêu cầu.

Trong ngự hoa viên, có một mỹ nhân chắn đường hắn, gọi hắn là "Thái tử biểu ca".

Ly Mục Khanh liền bảo người lấy ra màn trướng, nhẹ nhàng đội lên, màn lụa trắng che phủ cả khuôn mặt.

Sau đó, thái giám tiến lên nói: "Xin thứ lỗi, điện hạ nhà ta không thể cùng người nói chuyện."

Mỹ nhân đôi mắt ngấn lệ, hỏi: "Biểu ca có định cưới nữ nhi của Trần tướng quân chăng?"

Ly Mục Khanh gật đầu, rồi bước đi. Ta nấp sau liễu bên hồ nhìn lén, không ngờ mọi chuyện kết thúc như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.