Chương trước
Chương sau
Ta gõ cửa liên hồi.

Cuối cùng cửa cũng mở.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng mở cửa lại là phế đế, ông khoác áo bào tím, tóc đen như mực, vẻ mặt mệt mỏi.

Ông thản nhiên nhìn ta, cất lời: "Nhóc đã làm gì nhi tử ta?"

Ta trợn tròn mắt.

Cái này… cái này… chẳng phải nói là canh giữ nghiêm ngặt sao?

Ta bám chặt cửa, thân người hơi nghiêng, giọng run rẩy: "Ông… ông đã làm gì phụ thân ta rồi? Ông ấy đã c.h.ế.t rồi phải không?"

5

Phế đế thoáng sững sờ. Ông thở dài, giọng u uất: "Quả nhiên, nhóc đúng là nữ nhi của Trần Hiển Dương."

Rồi chỉ về phía hành lang, nơi có một gian phòng nhỏ.

Phụ thân ta đang dựa vào cửa, nhướn mày nhìn ta, như muốn nói: "Phụ thân con làm sao mà c.h.ế.t được chứ."

Sau một đêm nghỉ ngơi trong cung, hôm nay phụ thân ta đã thay áo thường, chỉnh trang đôi chút, trông cũng khá ra dáng người.

Ta nhớ lại lời phụ thân từng khoe khoang khi say, rằng hồi trẻ từng là thiếu tướng quân phong lưu khắp kinh thành, có lẽ cũng có vài phần đúng thật.

Ta cắn môi, giậm chân nói: "Phụ thân, Lý Mộ Khanh hắn ôm eo con!"

Ta vốn là nữ nhi duy nhất của Trần tướng quân, tung hoành ngang dọc nơi biên cương, từ trước đến nay chưa từng có nam nhân nào dám lại gần.

Phụ thân ta bèn chọc chọc vào phế đế: "Thái tử ngươi nuôi là thứ gì thế này."

Rồi quay sang ta, làm động tác đánh cú thượng đài: "Vậy thì đánh hắn đi."

Ta cúi đầu, thở dài: "Nhưng hắn đợi đến khi con ngủ mới dám động tay."

Phế đế nheo mắt lại, chọc chọc vào vai phụ thân ta: "Nữ nhi ngươi nuôi, cũng chẳng thua kém gì."

Phụ thân ta nhất thời câm nín, cuối cùng ho khan một tiếng: "Vậy lần sau ngủ xong, đuổi hắn ra ngoài."

Không đúng, lời phụ thân nói sao ta nghe không hiểu chút nào?

Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi ta và ông phản thành công. Chúng ta đang suy nghĩ sau khi làm nhục phế đế và Thái tử xong thì nên làm gì tiếp theo.

Suy nghĩ một lúc lâu, phụ thân ta đột nhiên bừng tỉnh.

Ông nhìn chằm chằm phế đế, bất ngờ đập tay xuống bàn, chỉ vào mặt ông ấy, gằn từng chữ một nói: "Trẫm! Chẳng phải còn chưa đăng cơ sao?"

Phế đế xoa xoa thái dương, chán nản đáp: "Ngươi cứ lên triều là xong mà."

Phụ thân và ta liếc mắt nhìn nhau đầy ăn ý.

Không sai, lên triều thôi!

Đến nơi mới phát hiện, chúng ta đã trễ giờ lên triều tận hai canh.

Văn võ bá quan đều đang sốt ruột chờ bữa ăn.

Thậm chí khi nhìn thấy ta và phụ thân thản nhiên bước vào.



Có kẻ ngốc còn hỏi: "Ôi, Trần tướng quân đã về, vậy Hoàng thượng có lên triều không, hay chúng ta đi ăn ngay thôi."

Phụ thân ta trầm ngâm một lát, ta cứ tưởng ông sẽ nổi giận.

Nhưng ông lại ghé sát vào tai ta nói nhỏ: "Này! Đừng nói gì cả, phụ thân cũng muốn ra ngoài ăn ở tửu lâu rồi."

Ta ghé tai đáp: "Trước tiên cứ lên triều đã rồi tính chuyện ăn uống."

Chúng ta dưới ánh mắt tò mò của quần thần, bước lên bậc cao.

Phụ thân ta phong thái ung dung, xoay người ngồi xuống long ỷ. Không gian bỗng chốc trở nên im ắng.

Phụ thân ta và mọi người nhìn nhau, ông định tựa khuỷu tay lên tay vịn hình rồng. Nhưng do không nhìn kỹ, khuỷu tay trượt qua khoảng trống, khiến thân hình ngài lảo đảo.

Có chút xấu hổ.

Ta ho khan một tiếng, hít sâu, mỉm cười, giọng lớn nhưng có phần run rẩy: "Chúc mừng Trần Hiển Dương tướng quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Phụ thân ta mỉm cười, cúi nhìn quần thần, rồi nói với ta, giọng cười nhạt: "Lúc này không cần gọi chức danh nữa. Hơn nữa, sao con lại làm cả việc của thái giám vậy?"

Ta liếc nhìn thái giám bị chiếm mất vị trí. Hắn vốn đã gầy gò như con chim, giờ lại căng thẳng đến mức mắt đảo liên hồi.

Ta nặn ra một nụ cười thân thiện, từ chối cái phất trần mà hắn đưa.

Cả đại điện vẫn giữ im lặng.

Cho đến khi có một thanh ván rơi xuống đất.

Ta liền nhân cơ hội, rút kiếm ra, lạnh lùng nói: "Sao nào? Chư vị có ý kiến gì sao?"

Mẹ nó! Ta thật oai phong!

Cuối cùng có kẻ dẫn đầu là Lý Mộ Khanh, bước ra trước, cúi mình nói: "Chúc mừng Tướng quân đăng cơ."

Hắn mặc triều phục Thái tử, tôn lên dáng vẻ cao ngạo, khí thế bức người.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đùn đẩy lẫn nhau.

Lần lượt quỳ xuống.

Phụ thân ta gác tay lên sau đầu, ngả người ra sau: "Thôi được rồi, mọi người đi ăn cơm đi."

Làm Hoàng đế có vẻ cũng không khó lắm.

Vấn đề là, phụ thân đã đăng cơ, nhưng làm sao thông báo đến bách tính bây giờ?

Trên đường đi tới đây, cũng chẳng có đánh đánh g.i.ế.c giết, ra khỏi cung này, ai biết chúng ta đã tạo phản chứ.

Phụ thân nói: "Hay là phát truyền đơn, dán cáo thị?"

Ta xua tay: "Quá tầm thường, người không biết còn tưởng chúng ta là phường gánh hát rong."

Ông gật đầu: "Con nói cũng có lý."

Lúc này Phế đế và Thái tử cũng có mặt trong điện. Hai người họ đang ngồi bên cửa sổ, chơi cờ đối ẩm.

Một người cầm quân trắng, một người cầm quân đen, qua lại giao tranh.

Lý Mộ Khanh nghe vậy, liền quay sang nói: "Phụ hoàng, hai kẻ ngốc này chơi lớn quá rồi thì sao?"

Phế đế tiếp tục đánh cờ: "Không sao, cứ để họ chơi đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.