Người giận thì họthường hay mặt lạnh với người bị giận. Người bị giận thường thì rất hayáy náy với người giận, nhất là biết người đó vì gì mà giận.
Nguyên Anh không hẳn là giận gì tôi, có điều cứ giả bộ im lặng...
Áy náy thật đó, Nguyên Anh tổng cộng có 4 vết cào ở tay, ở cổ thì có 2 vết sướt đang rơm rớm máu, do da cổ thì mỏng hơn tay thì phải.
Tôi không cố ý, tôi chỉ định cào thằng Huy thôi, ai biết hắn lại chen vào canchứ. Tự nhiên chạy vào, đưa tay cản trước mặt tôi...
Nếu như tôi không phải là người có lỗi, nếu như tôi không xót khi thấy hắn như vậy...tôi sẽ không bao giờ như thế này...
- Mày ơi, tao không cố ý mà, xin lỗi nha nha.
Tôi với Nguyên Anh đang ngồi ở ghế salong, lớp thì rải rác quanh nhà ngủ,nhưng thật ra đứa nào cũng cầm điện thoại bấm nhiệt tình lắm...nên tôinói rất khẽ đủ để Nguyên Anh nghe nhưng... hình như đối với hắn là không đủ nghe thì phải, cứ như không thích nói chuyện với tôi thế này...
- Anh à, tao không cố ý mà, lúc đó tao chỉ định xử thằng Huy thôi, không biết mày chen vào...có gì cho tao xin lỗi nhá...
-...
- Thật đấy, tao xin lỗi thật đấy.
-...
- Tao...
- Tao nhiều lỗi lắm hay sao mà xin hoài vậy... mà xin chẳng có tí nào thành ý.
Cuối cùng cũng lên tiếng nhưng cơ mà thành ý gì chứ, tôi nói giọng ngọt nhưđường saccarozơ vậy mà, mà như cái giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396708/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.