Ảo tượng sức mạnh, tôi không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra cái bệnh này... 
- Nguyên Hân tao đây, à không, Nguyên Ngọc Hân tao đây xin thề là chưa bao giờ nhờ mày sửa xe giúp, mày tưởng... 
Kítttttt... 
Tôi chưa kịp nói xong thì đầu tôi bất thình lình va vào cái đầu hắn, do cómũ nên kêu lên rõ to. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn lại tôi...hìnhnhư không văng xuống đường, vẫn ngồi yên trên xe mà... 
- Này! Gì vậy hả? - Tôi đánh vào vai hắn hét lên. 
Nghĩ sao có tôi ngồi đây mà thắng xe kiểu đó hả, trời nóng nực tôi đã bựcrồi, giờ mà mất 2 hàng tiền đạo là tôi rạch mặt cho nhé. 
Đã vậy không biết lỗi của mình còn quay ra nhìn tôi trừng mắt. 
- Trợn cái gì, ma nhập à, ngừng như điên vậy hả? 
Hắn dở hơi thiệt, quá là dở hơi. 
Nguyên Anh định nói gì đó rồi lại tặc lưỡi lắc đầu, sau đó xuống xe đi đến chỗ em nhỏ đó gợi ý sửa giúp. 
Tôi phẩy tay không thèm chấp, người ta đang mắc bệnh ảo tưởng mà... 
Tôi nhìn vào xe em ấy... 
Thôi rồi, không biết chạy kiểu gì mà ra nông nổi này, phá xe hay sao á mà.Con gái thời nay oải thiệt đó, có tí mà sửa không được, cỡ tôi coi...tôi sẽ...nhờ người giúp... 
Thật là cái này nếu sửa được chắc cũng hơilâu đó, thằng này thì không biết sửa quái gì được không, con Nhi thìchắc đang bực tức ở nhà, nói thật là điện thoại rung mấy lần rồi đó. 
Tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396709/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.