Nguyên Anh đang ômtôi, ôm thật đấy. Không phải cái khoác vai như bao lần, không phải độtnhiên bị té rồi úp mặt vào người hắn để rồi giật mình ngồi dậy...
Người tôi quá nhỏ hay vòng tay hắn quá lớn mà sao tôi lại thấy mình nhỏ bé so với vòng tay hắn thế này? Mùi hương lạ lẫm của bạn khác giới sộc vàomũi làm tim tôi tự nhiên rộn ràng lên...
Bây giờ đây, vòng tay Nguyên Anh lại còn đang siết chặt tôi hơn, cằm tựa nhẹ đầu tôi...
Tôi thường bè dĩu nam nữ chính trong ti vi ôm nhau có gì đâu mà hồi hợp,vậy mà giờ tôi... chả được tích sự gì hết...giờ tôi có thể hiểu, ômngười thương khác ôm người thân.
Hình như đang ở trước nhà tôi, như thế này có lẽ hơi...
- Ê mày...
- Im đi.
- Ơ...
Tôi chỉ vừa mở miệng lí nhí thôi mà hắn đã nhảy vào miệng tôi bảo im rồi.Không biết sao mà mỗi lần thấy hắn thay bằng thái độ nghiêm túc này tôilại tự động vâng lời mới ghê chứ. Im chả dám nói luôn...tôi thật làchẳng có tướng có quyền gì hết, tương lai mù mịt quá đi thôi...
Nhưng mà...lỡ ba tôi thấy được. Ba tôi rất hiền nhưng có điều...
- Này...
Tôi gọi khẽ.
- Ừ.
Hắn cũng đáp khẽ lắm.
- Buông tao ra đi...
-...
Tôi nhớ phút trước không khí sôi nổi lắm mà, sao giờ nó cứ sao sao vậy không biết...
Đang hoang mang tự nhiên thấy mình bị đẩy ra...tôi vội vàng ngẩng đầu lênnhìn hắn nhưng chưa kịp nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396702/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.