Chương trước
Chương sau
“PHẠN ÂM GIÁNG MA!”

Tiếng chú ngữ cất lên, Hắc hùng như rơi vào mê man, hai cái đầu lắc lư liên tục khó chịu rống lên từng tiếng gầm gừ ngắt quãng. Quả nhiên yêu thú dù mạnh đến đâu thì linh hồn vẫn luôn là thứ yếu ớt.

Năm người không ai bảo ai, hóa thành năm đạo ánh sáng uy mãnh, dồn sức tấn công. Tin rằng dù Song đầu Hắc hùng có cường đại hơn nữa, nếu trúng đòn này nhất định chịu thương nặng!

“RỐNGGG!”

Bỗng nhiên một tiếng gấu gầm bạo liệt từ trong rừng dội ra. Phạn âm của Hồng Duệ ngay lập tức tan rã. Mười tám hạt châu bay mỗi nơi mỗi ngả, còn chiếc chuông lắc thì nứt ra từng mảng. Hồng Duệ thụ thương phun ra một ngụm máu rơi xuống đất.

Năm người kia không ngoại lệ, bị một cỗ lực lượng đè nén như thể ai đó mang cả quả núi ép xuống, toàn thân nặng như chì muốn giơ tay nhấc chân cũng không được.

“Trọng lực?” Bách lão đang yên ổn trong thức hải bất ngờ cất tiếng.

Quân giật mình. Đúng vậy, hắn đã cảm giác được sức nặng này thật quen thuộc, hẳn là không sai được! Nhưng nó chỉ xuất hiện giây lát rồi biến mất. Hắn lập tức cử động thân mình sau đó nhảy vọt lên, thừa lúc Hắc hùng còn chưa tỉnh lại muốn cho nó thêm một đòn.

Nhưng ánh mắt của con gấu đen bỗng nhiên thanh tỉnh nhìn hắn giận dữ, một trảo vả ra đánh hắn bay như đạn pháo lăn lộn trên đất. Hắc hùng đang muốn lao vào thì một thủ ấn từ bên hông đánh sang khiến nó lảo đảo một chút phải ngừng lại. Người ra tay chính là Hồng Duệ, giờ đã biến thành mục tiêu mới cho nó.

Hai cái đầu gấu cùng lúc bắn ra hắc quang với tốc độ chóng mặt. Hồng Duệ vội vàng tụ lực chống đỡ, mười tám hạt châu cũng bay về che chắn trước người nhưng Hồng Duệ liên tục phải lùi lại không thể ngạnh kháng.

“LIỆT ĐỊA!”

Quân bây giờ mới lấy ra trường thương cắm xuống mặt đất, tầng tầng chông đá liên tiếp đâm lên, quây kín lấy Hắc hùng.

“Đại sư! Ta chỉ giữ được một lúc thôi! Có chiêu gì thì mau tung ra đi!” Hắn hét toáng lên.

Hai người khác cũng tới trợ giúp. Một người cuốn thêm vô vàn rễ cây to như bắp đùi người lớn bó chặt lại. Người còn lại vận khí, cơ man nào là đất đá cũng ùn ùn bay tới bồi tụ thêm vào. Cả ba đều mắm môi mắm lợi, mặt đầy gân xanh đỏ.

Hồng Duệ thả mình lên cao, trên không mười tám hạt châu quay tròn hình thành nên một đồ án phức tạp, ở giữa có một chữ “PHẠN” rất lớn tỏa sáng rực rỡ.

Ngay khi Hắc hùng phá nát đất đá và rễ cây thì đấu pháp của Hồng Duệ cũng thi triển xong.

“PHIÊN THỦ HÀNG MA ẤN!”

Đại ấn đồ sộ như trời giáng lao xuống, uy lực khai sơn bình địa. So với Tam hợp chỉ Nhị chỉ bạt sơn của Quân thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắc hùng không kịp tránh né, vội gồng mình lên chống đỡ. Toàn thân nó bạo phát ra hư ảnh một con gấu đen to lớn đứng bằng hai chân sau, dùng hai chân trước đối chọi lại với đại ấn của Hồng Duệ. Năm gười còn lại liền lao đến trợ chiến, không ngừng phụ thêm năng lượng cho đại ấn khiến nó bùng nổ to lên gấp đôi!

Hư ảnh gấu đen không so lại được, dần trở nên ảm đạm, còn đại ấn vẫn sừng sừng từng bước ép xuống.

Mắt thấy Hắc hùng sắp sửa bị đè bẹp thì vẫn lại từ phía bìa rừng, một tiếng gầm phát ra, theo sau là một khối cầu đen thăm thẳm lao đến. Đại ấn của Hồng Duệ như cục bột vỡ tan thành từng mảnh.

Khối cầu đen phủ xuống người Song đầu Hắc hùng rồi tan biến đi, để lộ ra một thân hình khổng lồ to như ngôi nhà. Ba chiếc đầu với răng nhọn lởm chởm thi nhau rống lên giận dữ chấn nhiếp toàn chiến trường. Dù là yêu hay người đều hoảng sợ tránh càng xa càng tốt.

Chiến trường phút chốc bỗng trở nên im ắng lạ thường, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào con gấu đen bệ vệ trước mặt. Bốn chân như cột đình, lông đen như màu bóng đêm, sáu con mắt trên ba cái đầu như ngọn đuốc sáng rực phát ra ánh nhìn lạnh lẽo khô khốc.

Quân đã đến bên Hồng Duệ.

“Đại sư không sao chứ?”

“Không sao. Việc của chúng ta xong rồi, mau rời đi!”

Quân cùng với Hồng Duệ mở đường rút về phía phòng tuyến. Hai vị Huyền giai trấn thủ đã xuất kích, đang giao chiến kịch liệt với Tam đầu Hắc hùng tinh vô cùng kịch liệt. Tiếng nổ ầm vang cùng với dư chấn mãnh liệt bắn ra bốn phương tám hướng khiến vô số yêu thú và nhân loại tử thương, đều phải tìm cách bỏ chạy tránh càng xa càng tốt.



Hồng Duệ ở bên trong pháp trận, nuốt vào mấy viên đan dược vận khí trị thương. Quân không nhịn được hỏi.

“Ta thấy trước sau gì cao thủ Huyền giai của hai bên cũng sẽ xuất chiến. Việc gì phải liều lĩnh tấn công trước?”

“Bách đạo hữu mới chứng kiến Thú triều nên có điều không rõ. Những lần gần đây yêu thú tấn công rất bài bản chứ không bạ đâu đánh đấy như trước đây. Nếu không sớm loại bỏ chủ tướng, càng để lâu tổn thất của chúng ta sẽ càng nặng nề…”

“Tam đầu Hắc hùng tinh xem chừng rất lợi hại. Không biết có thể đánh bại nó được không.”

Hồng Duệ lắc đầu:

“Có thể bức lui được nó đã là tốt rồi. Còn như muốn giết nó thì không làm được đâu…”

“Bây giờ chiến trường là của bọn họ, chúng ta hãy rút về nghỉ ngơi trước!” Quân đề nghị.

Bỗng nhiên từ bên trong thức hải, Bách lão lại cất tiếng.

“Tiểu tử đừng vội! Ngươi tìm chỗ nào an toàn quan sát trận chiến của mấy tên Huyền giai kia đi!”

“Hử! Chạy không được ông còn muốn ta ở lại!”

“Tin ta đi, không những không nguy hiểm mà còn có lợi cho ngươi nữa…”

Quân suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Sau khi hắn đưa Hồng Duệ về tuyến sau thì lại mò mẫn ra phía chiến trường. Cuộc chiến nhân yêu vẫn chưa ngả ngũ mà còn căng thẳng hơn trước. Yêu thú đã tử thương gần vạn con còn phía nhân loại cũng tiêu hao mất mấy chục cao thủ.

Quân cố gắng thu liễm khí tức trên người bén mảng lại gần cuộc chiến. Hai vị Huyền giai có một người là đệ tử Đại hồng tự, tu vi cũng cỡ Huyền giai tứ đẳng sử dụng một chiếc bát màu vàng kim. Chiếc bát này rất lợi hại, không chỉ có thể hấp thu phần lớn công kích của Tam đầu Hắc hùng tinh, mà dường như nó có thể chuyển hóa một phần năng lượng cho chủ nhân sử dụng.

Vị còn lại là một nữ tử tu vi tương ứng, pháp khí là một chiếc ô màu xanh lục, có thêu hình một con khổng tước màu bạch kim. Mỗi khi chiếc ô xòe ra, tán nó mở rộng che kín cả một vùng, bên trong chiếc ô gió cuốn ào ào, sấm chớp cuồn cuộn, mọi thứ đều bị nghiền nát.

Nhưng Tam đầu Hắc hùng tinh vô cùng cường đại, da dày thịt béo, dù cho vô số phong nhận, lôi điện, kim quang…đánh lên người vẫn không mảy may suy chuyển. Ngoài ra, xung quanh người nó tồn tại một vùng không gian kỳ dị, mọi thứ khi đến gần đều như bị một lực hút khổng lồ kéo xuống mặt đất, không tài nào ngóc lên được, ngay cả cỏ cây, sỏi đá cũng bị ép bẹp dúm lại.

Hai vị Huyền giai cũng phải chịu ảnh hưởng tương tự. Nhưng thay vì bị động để nó chi phối, trên người cao tăng của Đại hồng tự lại tỏa ra ánh kim quang đi kèm tiếng Phạn âm tối nghĩa, không những giảm bớt uy lực của của Tam đầu Hắc hùng tinh, mà còn phục hồi lại được ít nhiều hao tổn cho cả hai. Thành ra tuy hai đánh một nhưng vẫn không chiếm được nhiều lợi thế!

“Bách lão, được chưa? Ông nhìn ra những gì rồi?”

“Quả nhiên! Mấy vạn năm trôi qua, nhân yêu hai giới tu luyện ngày càng phát triển vượt bậc…”

“Ý ông là sao?” Quân tò mò.

“Vùng không gian kỳ dị xung quanh bọn họ gọi là Lĩnh vực. Ở thời đại của ta, đa phần tu sĩ Huyền giai lục đẳng mới có thể ngộ ra, ngũ đẳng đã là hiếm gặp, còn nếu tứ đẳng mà sở hữu thì chính là thiên tài tông môn nào cũng muốn lôi kéo. Còn yêu thú trừ khi có truyền thừa huyết mạch, thiên phú đỉnh cao, nếu không có khi cả đời không tu ra được Lĩnh vực…”

Bách lão xúc động nói tiếp.

“Còn bây giờ không chỉ tên đầu trọc Huyền giai kia sử dụng thành thục, mà ngay cả một con yêu thú cũng sở hữu…Thật là đáng mừng!”

“Nhưng ta thì có lợi gì không?”

“Ngươi…à quên, với tu vi của ngươi thì chưa hiểu được. Chỉ là ta muốn nhìn cho kỹ mà thôi…”

“Ông…”

Hắn nổi khùng chuẩn bị tuôn ra một tràng những lời hỏi thăm sâu sắc đến cha mẹ của Bách lão nhưng chưa kịp nói hết câu thì lão đã hét toáng lên

“Cẩn thận!”

Một luồng dư chấn kình lực bắn tới nơi hắn đang ẩn núp. Tảng đá che chắn trước mặt vỡ nát thành mảnh vụn. Hắn vội vã điều động nội lực chống đỡ rồi bay ngược ra sau. Ở khoảng cách này, mọi cử động của hắn đều đã lọt vào mắt của hai vị Huyền giai và Tam đầu Hắc hùng tinh.

“Muốn chết hả! Mau đi chỗ khác!” Một người quát lên.

Quân chửi thề, bản thân đâu có muốn thế, tại lão già dở hơi chết tiệt này đấy chứ! Hắn vội vã quay đít bỏ chạy. Nhưng điều hắn không ngờ là một hùng chưởng cuồng bạo đang nhằm vào hắn mà bay đến.

“Là Song đầu Hắc hùng!”

“Xem chừng nãy bị ngươi đấm mấy quả nó vẫn còn nhớ…” Bách lão xen vào.

Hắn không có thì giờ đôi co với lão, hai chân đạp ra Lăng vân bộ lướt trên không né tránh rồi bay về hướng phòng tuyến. Nhưng Song đầu Hắc hùng nào có buông tha. Nó gầm lên một tiếng, tức thì mười mấy con cự điểu đang vờn nhau với đám tu sĩ liền quay phắt lại, lập thành một hàng rào chặn đường của Quân, cùng nhau truy đuổi gắt gao.

“Con m* nó chứ!”

Hắn lại chửi, quay đầu hướng về phía cánh rừng lao vút đi. Phía sau là Song đầu Hắc hùng không ngừng xô đổ từng gốc cổ thụ tận lực đuổi theo. Hai vị Huyền giai đang đối chiến cũng trông thấy cảnh này.

“Hắn là ai thế?”

“Ta không rõ. Vừa nãy thấy hắn cùng với Hồng Duệ vây đánh Song đầu Hắc hùng!”

“Kệ hắn đi…”

Bọn họ còn mải mê đánh nhau với Tam đầu Hắc hùng tinh. Đối với họ, việc mất đi một tu sĩ Hoàng giai tam đẳng chưa phải là điều gì to tát để phải bận tâm đi ứng cứu.



Quân bay đến khi không còn nghe thấy những tiếng giao chiến ầm nữa thì mới dừng lại trên một mỏm đá nhô cao. Hắn đảo mắt cánh rừng yên ắng xung quanh.

“Má nó! Vẫn không chịu bỏ!”

Hắn cau mày, nhìn về Song đầu Hắc hùng đang lừ lừ tiến tới. Đã thế thì đừng có trách bố mày!

Hắn nghiến răng. Trường thương xuất hiện trên tay. Tử lôi kiếm lập lòe bên cạnh. Hai con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng được thả xuống.

“Bố mày nhịn lâu lắm rồi đấy!”

.........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.