Chương trước
Chương sau
Quân đến làm khách ở Đại hồng tự đã nửa tháng, thì đến mười bốn ngày hắn ngồi trong phòng, mãi đến hôm nay mới ra ngoài. Ngôi chùa so với ngày thường nhộn nhịp thấy rõ, mọi người đang tất bật chuẩn bị cho đợt thú triều sắp tới.

Hắn vào một căn gác nhỏ, bên trong sắp xếp rất nhiều kinh thư cổ. Đây đều là những cuốn sách mà Đại hồng tự đã chọn ra cho các vị khách bất đắc dĩ tới đây chiêm nghiệm Phật pháp. Nhưng dường như ít người quan tâm nên căn gác khá vắng vẻ, sách vở vẫn ngay hàng thẳng lối.

Hắn đi một vòng liền phát hiện ra xen lẫn trong đó còn có vài bộ pháp quyết nhập môn, chủ yếu hướng dẫn cách nhập thiền, hít thở, vận chuyển điều khí…

Hắn cầm lên một cuốn sách bìa đã không còn rõ chữ gì, mở ra đọc thử.

“Đạo hữu có vẻ hứng thú với những cuốn kinh ở đây?”

Một giọng nói trong trẻo cất lên. Đó là một vị sư trẻ tuổi, da trắng, mắt sáng, khuôn mặt có nét thư sinh, dáng vẻ nhanh nhen hoạt bát, thấy hắn quay sang nhìn thì tươi cười.

“Tiểu tăng pháp danh Hồng Duệ, được sư phụ giao trông coi căn gác này. Đạo hữu tới đây tức là người có duyên, xin mời cứ tự nhiên. Gặp vấn đề gì tiểu tăng có thể giải đáp!”

“Tại hạ gọi là Bách Quân, chỉ vì tò mò nên mới ghé vào, không dám tự nhận hai chữ “có duyên”!”

Hắn cũng cười trả lời, đặt cuốn sách ngay ngắn về chỗ cũ.

“Mọi thứ trên đời xảy ra đều có nguyên do của nó, gặp được đó là duyên phận. Tiểu tăng và đạo hữu gặp nhau cũng chính là duyên phận!”

“Ta chỉ là tán tu, hai chân đi khắp lục địa. Nhẽ nào mỗi hòn đá, cành cây ta gặp đều là duyên phận? Vậy duyên phận đấy để làm gì? Có hay không đâu có quan trọng!”

“Nhưng đạo hữu lại nghỉ chân ở đây, vậy há chẳng phải là duyên đó sao?”

“Đại sư, ta thấy quanh đi quẩn lại giống như đại sư muốn lôi kéo ta nghiên cứu Phật pháp thì phải?” Hắn ngẫm nghĩ.

“Tiểu tăng không dám. Tu sĩ trên lục địa suốt ngày tranh đấu, chém giết không ngừng, sát nghiệp quá nặng, lâu dần sẽ thành tâm ma quấy nhiễu. Đại hồng tự chỉ hy vọng có thể đem sức lực của mình ra giúp đỡ, để tất cả mọi người có thể quay về với bản tâm.” Hồng Duệ cười.

“Gieo nhân nào gặp quả ấy, vay đền oán trả, tích đức thì gặp phước. Ta thấy hãy cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên, có khi đó mới là duyên phận thật sự của họ!”

“Nếu gọi là thuận theo tự nhiên, thì chúng ta tu luyện cầu mong trường sinh, nắm giữ đại đạo chẳng phải là nghịch thiên hay sao? Cho nên mới cần phải tu dưỡng tinh thần, giữa cho tâm cảnh bình an.”

“Thuận hay nghịch thì có làm sao? Cái gì tồn tại tức là cái đó hợp lý. Không hợp lý tự nhiên sẽ bị bài trừ. Quy luật ấy vốn không thay đổi được!”

“Vậy chi bằng cùng nhau biến nó trở thành hợp lý. Một người không được thì nhiều người, một ngày không được thì một năm, mười năm, trăm năm…”

“Chín người thì mười ý. Nếu không phải con đường ta muốn đi, thì đạo của ai cũng chỉ như nước chảy bèo trôi, như gió thoảng qua mà thôi…”

“…”

Hai kẻ xa lạ gặp nhau trong căn gác nhỏ, chỉ từ một lời chào đã biến thành một cuộc trò chuyện không có hồi kết. Cho mãi đến khi bóng nắng cuối cùng sắp biến mất sau ngọn núi cao, thì hai người mới tạm dừng trong sự tiếc nuối.

“Bách đạo hữu không ngờ hiểu biết thật sâu rộng. Tiểu tăng may mắn khi được trò chuyện với đạo hữu!”

“Đại sư quá khen. Nhờ có đại sư mà bao nhiêu khúc mắc trong lòng ta được gỡ bỏ.” Quân cười, thầm cảm ơn Bách lão trong thức hải đã mấy lần “nhắc bài”.

“Nếu ngày mai đạo hữu rảnh rỗi thì hãy tới đây. Ta còn phải trông coi kinh các nên không đi đâu được, bằng không nhất định phải tới chỗ của đạo hữu!”

“Vậy ta có một yêu cầu nho nhỏ. Ta rất có hứng thú với kinh thư của quý tự, không biết có thể mượn vài cuốn ở đây mang về phòng được không?”

“Được chứ, tiểu tăng cầu còn không được. Bách đạo hữu cứ tự nhiên!”

Hồng Duệ tươi cười, vừa giúp hắn chọn lựa vừa giới thiệu sơ qua nội dung của những cuốn sách. Quân lấy liền ba mươi cuốn rồi cả hai tạm biệt nhau ai về nhà nấy.



Cách tu luyện của Đại hồng tự có nhiều điểm khác biệt. Đa số thế lực trên lục địa quan tâm đến uy lực của chiêu thức, hiệu quả khi chiến đấu, thì ở đây lại chú trọng tâm cảnh, coi việc rèn giũa tinh thần mới là gốc rễ. Theo họ, đấu pháp là vật chết, tu sĩ mới là vật sống, kiếm mạnh là do người chém, không phải do kiếm sắc. Cho nên trước khi luyện pháp quyết thì phải tu tâm dưỡng tính trước.

Quân ngẫm thấy nó đúng. Nhưng hắn hiện giờ không có nhiều thời gian để nghiên cứu, nên lấy về cốt để dành đấy tìm hiểu sau. Việc trước mắt nhất là cùng nhau giải quyết đợt Thú triều này rồi lên đường.

Những đệ tử Đại hồng tự lăn lộn trong rừng truyền tin về, đàn yêu đã có đến mấy vạn con, trong đó có khoảng mười con yêu Huyền giai đang dần dần tiến về phía Đại hồng tự.

Đồ Huyết vẫn còn chưa hoàn thành Ngụy đan thuật. Hắn đành để lại mấy trận pháp phòng ngự rồi dẫn theo Tiểu U cùng mọi người tiến ra phía bìa rừng. Nơi đây đã được xây dựng thành một phòng tuyến tạm thời, bức tường đất cao năm mét, phía ngoài là hào sâu với đầy những cọc chông sắt nhọn hoắt.

Đối phó với Thú triều vạn con là gần hai ngàn tu sĩ, một nửa là đệ tử của Đại hồng tự do Hồng Minh đại sư, tu vi Huyền giai lục đẳng lãnh đạo. Nói là đại sư chứ Hồng Minh còn khá trẻ tuổi, là đại sư huynh của Hồng Duệ. Nhắc đến Hồng Duệ, Quân đã nhìn thấy vị sư trẻ đang bận rộn tay chân hướng dẫn mọi người sắp xếp chuẩn bị. Hồng Duệ cũng nhìn thấy hắn liền dừng tay tươi cười.

“Bách đạo hữu…”

“Đại sư vất vả…”

“Không có gì. Đây là việc phải làm. Chỉ là lần này hơi tốn công sức. Ấy con thú nhỏ này…có phải là U minh thương lang?”

Hồng Duệ nhìn thấy Tiểu U đang quấn quýt dưới Quân thì liền ngồi xuống, hai tay bế thốc nó lên. Tiểu U giơ đôi mắt tròn xoe kêu ư ử muốn thoát ra nhưng không được, đành quay sang Quân cầu cứu thì lại thấy hắn khẽ cười gật đầu, nên cũng chịu nằm im cho Hồng Duệ vuốt ve.

“Lần trước vào núi ta bắt gặp nó nằm một mình, chắc cha mẹ nó đều đã chết nên mang về nuôi…”

“U minh thương lang là giống sói hung dữ, tính tình cô độc không thích nhân loại. Chúng có niềm kiêu ngạo của mình, rất hiếm khi chịu thuần phục. Đạo hữu lại có tấm lòng từ bi cảm hóa được nó, thật đúng là…”

“Đại sư có vẻ thích nó, vậy ta để nó lại chỗ đại sư nhé!” Quân cười.

Tiểu U vừa nghe thấy thế lông đuôi liền dựng ngược, kêu ăng ẳng cựa quậy liên hồi chỉ thiếu mỗi điều cắn vào tay Hồng Duệ. Cả hai cùng cười phá lên rồi Hồng Duệ cũng chịu thả nó về với Quân.

“Xem ra ta và nó không có duyên rồi…”

“Đại sư, yêu thú đông hơn chúng ta gấp mười lần, liệu phòng tuyến này có thể cản lại được không?” Quân đổi chủ đề.

“Là phúc hay là họa thì đều không thể tránh, chúng ta chỉ có cách đương đầu với nó. Hơn nữa ta nghe sư huynh nói lại, phía Triều Quốc đang cử người tới hỗ trợ.”

“Triều Quốc? Có phải là đội quân đang đối phó với giặc cỏ La Lung?”

“Đúng vậy. Triều Quốc và Đại hồng tự quan hệ khăng khít, thường giúp đỡ lẫn nhau. Lần này đường sá xa xôi, chắc phải ngày mai họ mới tới kịp…”

Quân gật gù. Nếu để mất đi đồng minh Đại hồng tự, thì cuộc chiến với Kim khuyết môn và Huyết linh tông sẽ vô cùng gian khổ, cho nên bằng mấy cũng phải tới giúp.

“ĐINH…ĐOONG…!!!”

Tiếng chuông đồng đột nhiên ngân vang khiến cho mọi thứ âm thanh ồn ào bỗng dưng im bặt. Hồng Duệ mặt mày biến sắc vội hét lớn.

“Thú triều tới rồi! Mau về vị trí!”

Quân liền đi theo Hồng Duệ, vừa đi vừa nghe ngóng tình hình.

Thì ra theo như tin báo từ trong rừng đoán rằng một ngày nữa đàn yêu thú mới tràn tới đây. Nhưng không ngờ đội do thám tiên phong bất ngờ bị đàn yêu thú tấn công diệt gọn, nhanh đến mức không kịp truyền tin báo về. Đến khi được phát hiện thì đàn yêu đã ở rất gần.



Một con chim khổng lồ, hai cánh mang theo cuồng phong ào tới, cuốn lên mặt đất từng luồng gió lốc xoáy mạnh lao về phía phòng tuyến.

Khi chỉ còn cách nơi đám người đứng chừng hơn ba mươi mét, bất chợt một tấm màn ánh sáng vụt phóng vút lên cao chặn đứng cơn gió lốc.

Cự điểu nổi giận sà xuống thấp, hai chân với những vuốt sắc như dao cạo vỗ mạnh lên pháp trận bảo vệ khiến nó rung lắc dữ dội.

Toàn thể tu sĩ đứng trong phòng tuyến đều nhíu mày. Đây là pháp trận có thể chống lại tu sĩ Huyền giai, nhưng đang bị một con chim bên ngoài làm cho vặn vẹo. Lần thú triều này thực sự quá mạnh rồi!

“CÚT NGAY!”

Nương theo tiếng quát là một bàn tay khổng lồ từ bên trong phòng tuyến phóng ra.

Bàn tay to đến hơn mười mét, kim quang lấp lánh, ngưng thực như thật chất, khí thế mạnh mẽ, một đường đập thẳng lên thân cự điểu.

Con chim khổng lồ bị đánh văng lên không rồi như cánh diều đứt dây rơi xuống cánh rừng già trước mặt.

Quân cảm thán. Cự điểu ít nhất cũng phải là Huyền giai, vậy mà không đỡ nổi một cái phất tay. Người xuất thủ thực lực phải cỡ nào chứ?

Còn Hồng Duệ vui vẻ reo lên.

“Đại sư huynh tới rồi!”

“A di đà phật! Sư đệ làm tốt lắm. Thú triều đến sớm hơn dự tính nhưng ta thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi!”

“Đều là công sức của mọi người! À, giới thiệu với đại sư huynh, vị này là Bách Quân ta mới kết bạn, học rộng hiểu nhiều…”

Hồng Duệ đột nhiên kéo Quân tới trước. Hắn liền cười chào hỏi.

“Hồng Minh đại sư! Hân hạnh!”

“Bách đạo hữu! Có duyên gặp mặt…”

Quân cười thầm trong lòng, Đại hồng tự này có vẻ thích “duyên phận”. Không để thời gian kéo dài, Hồng Minh nói tiếp.

“Chuyện đàm đạo để sau đi. Trước mắt phải ngăn cản đợt Thú triều này đã…”

Quân hướng tầm mắt ra xa. Minh dạ đồng tận lực triển khai. Giữa ban ngày, khoảng cách không còn là năm ngàn mét, mà đã là hơn tám ngàn mét.

Hắn có thể nhìn rõ từng đàn thú đủ chủng loại, đông như kiến cỏ đang tràn qua cánh rừng, ùn ùn tiến về phía phòng tuyến. Những nơi chúng đi qua, mặt đất nứt ra từng mảng, cây cỏ bật gốc gãy cành, lá rụng lả tả cuộn lên thành những vệt xanh biếc không thấy điểm dừng.

.........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.