Chương trước
Chương sau
Một tháng sau hoàn toàn bình phục, hắn ngồi bên trong Thể nội nhìn ngắm đan điền của mình. Ở đó có một viên Nguyên đan to bằng đầu người không ngừng xoay tròn chậm rãi.

“Luyện hóa không hoàn toàn, chấp nhận Ngụy đan. Có lẽ cả đời này ta phải dừng lại ở đây!”

Hắn có chút tiếc nuối. Nhưng nghĩ lại cũng không lấy làm sầu não, chẳng phải hắn vốn dĩ chỉ là người thường, lạc đến đây nên mới biết tu luyện hay sao? Lúc đầu hắn cũng chỉ là tò mò, nhưng dòng đời xô đẩy buộc hắn phải mạnh lên nên mới cố mà tu luyện đến ngày nay.

“Ồ! Cái này vốn là Yêu đan mà! Ngươi luyện cái dị thuật của Bản tọa hả? Không ngờ thứ dị thuật ta ngẫu hứng tạo ra ấy vậy mà có thể tu luyện được thật! Hahaaa! Bản tọa đúng là kỳ tài mà!”

Quân lập tức quay đầu nhìn lại đã thấy khối cầu lơ lửng trong không trung.

“Ông tỉnh dậy lúc nào? Ông trả lời mấy câu hỏi của ta đi đã?” Hắn lập tức thủ thế.

“Hừ! Ngươi không tin thì mặc ngươi, dù sao ngươi cũng không có cách nào đẩy ta ra ngoài. Cùng nhau chung sống mới là lựa chọn tốt nhất!”

“Cùng nhau chung sống? Hừ! Kẻ gần đây nhất ở cạnh ta vừa định giết ta, chắc chắc ông cũng đang có ý định đoạt xá ta!”

“Không hề không hề! Không chỉ ngươi mà ta không thể đoạt xá bất kỳ ai. Bởi vì một khi đoạt xá, toàn bộ khí tức của ngươi sẽ theo thời gian mà biến mất, đến lúc đó không còn ngươi che chắn ta sẽ bị Thiên đạo phát hiện! Những người khác lại càng không phải nói!”

“Ta không tin! Bây giờ ông thử tách một ít linh thức chui ra ngoài ta xem! Nếu quả thực như vậy ta sẽ cho ông trú thân!”

“Không! Không! Không! Chỉ cần ta vừa mới lộ ra là bị đánh chết ngay! Ngươi bây giờ chính là ngôi nhà duy nhất của ta!”

“Nói như vậy…Nếu ta chết thì ông cũng chết theo?”

“Về cơ bản là như thế!”

“Được rồi! Ta tạm tin ông. Ông không muốn chết, ta cũng không muốn chết, tốt nhất là nên bảo vệ lẫn nhau!”

“Đương nhiên rồi! Để tỏ thành ý, Bản tọa tặng ngươi một món đồ!”

Vừa nói xong khối cầu phun ra một đoàn ánh sáng ngưng tụ trước mặt.

“Khai tâm ma pháp? Là công pháp tu luyện linh thức?”

“Đúng thế. Linh thức rất quan trọng đối với tu sĩ. Ngươi vừa mới mở ra thức hải, cần phải củng cố thật vững chắc, đặt nền móng cho tương lai.”

“Ông lấy công pháp này ở đâu ra? Nó là của ông hả?”

“Là từ tên xui xẻo kia. Đúng lúc ta đang ngủ thì lại chọc vào làm gì. Sẵn đang cần hồi phục, ta hấp thu linh thức của hắn luôn, nhân tiện thông qua ký ức của hắn mà học hỏi những thứ ở hiện tại. Dù sao thì ta đã ngủ say mấy vạn năm, mọi thứ bây giờ với ta đều rất mới mẻ!”

Quân gật gù bắt đầu xem xét công pháp này. Khối cầu cũng lượn lờ xung quanh bô bô.

“Thứ này là công pháp của cái gọi là Kim khuyết môn gì đó. Tu luyện tối đa có thể đạt tới Khai vực cảnh. Ngươi biết Khai vực cảnh là gì không? Là một trong những điều kiện bắt buộc để đột phá Địa giai đấy…”

“Khai vực cảnh là gì?” Hắn tò mò.

“Ngươi không biết thật à?” Khối cầu có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng giảng giải cho hắn.

Thì ra thức hải cũng có phân chia cảnh giới, chia làm năm cấp độ: Khai thông cảnh, Khai trì cảnh, Khai hải cảnh, Khai vực cảnh, Khai uyên cảnh!

Thức hải của kẻ mới mở ra gọi là Khai thông cảnh, thường chỉ rộng dưới ngàn mét. Vượt qua giới hạn một ngàn mét là đạt đến Khai trì cảnh, thức hải như chiếc hồ rộng lớn bao la. Trải qua không ngừng tu luyện, thức hải mở rộng đến mười ngàn mét là chạm đến Khai hải cảnh, cũng là yêu cầu tối thiểu để đột phá đến Huyền giai. Lúc này thức hải mới thực sự xứng với chữ “biển”.

“Khi còn sống thức hải của ông đạt cấp độ gì? Khai uyên cảnh hả?”

“Xì! Bản tọa đã đạt đến Thông thiên cảnh?” Khối cầu cất giọng tự hào.

“Thông thiên cảnh? Là cái gì? Ông vừa bảo là năm cảnh giới mà…!”

“Tiểu tử vô tri kiến thức hạn hẹp! Đợi khi nào ngươi đạt đến Địa giai đỉnh phong tự khắc sẽ biết. Ờ mà cái viên Ngụy đan kia…!”

“Nếu không có cách nào xử lý, thì không có ngày đó đâu. Tính thời gian thì tối đa ta sẽ sống được khoảng năm chục năm nữa. Đến lúc ấy hai ta đều chết!” Quân cười.

“Dị thuật đấy ta nghĩ ra thì ta sẽ tìm cách. Bây giờ ngươi hãy tập trung tu luyện Khai tâm ma pháp đi!”

“Còn ông thì sao?”

“Ta đi ngủ! Phải ngủ thì mới khôi phục được. Nhưng nếu khôi phục bằng thiên địa linh khí thì rất chậm. Muốn nhanh phải hút linh thức của ngươi hoặc dùng dan dược, linh vật. Vì vậy ngươi hãy mau chóng tu luyện đến Khai hải cảnh, lúc đó mới không bị ta làm ảnh hưởng.”

Quân chép miệng, lão già này hóa ra cũng chẳng phải tốt lành gì. Tặng hắn công pháp nói cho hay, cuối cùng vẫn là để hắn biến thành cái động cho lão hút linh thức khôi phục. Nhưng không luyện cũng chẳng được!



Khai tâm ma pháp, lấy Ngũ hành làm gốc, vận dụng sức mạnh kim mộc thủy hỏa thổ mà hấp thu và chuyển đổi linh khí trở thành linh thức cho bản thân, được chia làm ba tầng.

Tầng đầu tiên ngưng tụ vòng xoáy Ngũ hành bên trong thức hải giúp tăng cường tích lũy linh thức.

Tầng thứ hai ngưng tụ Ngũ hành bàn tác dụng mạnh gấp mười lần vòng xoáy, lại có thể dùng như một loại công kích linh hồn.

Tầng thứ ba ngưng tụ Ngũ hành hồn, có thể xuất khiếu ra bên ngoài cơ thể, thần du trăm dặm, vô tung vô ảnh, tấn công kẻ địch, nhất kích tất sát!

Quả nhiên là công pháp của Tông môn được xem là nguy hiểm nhất lục địa, cực kỳ bất phàm, âm hiểm khó phòng, nhưng đồng thời yêu cầu cũng rất cao. Chẳng hạn như muốn luyện thành Ngũ hành hồn cần phải đạt đến Khai vực cảnh, mà Khai vực cảnh là gì hắn còn không biết.

Linh hồn luôn là thứ tối quan trọng đối với tu sĩ. Võ giả tuy yếu mà lại có phần thong dong bởi thức hải của họ bị khóa, không thể công kích. Hoàng giai mạnh hơn thì lại có điểm yếu linh hồn dễ bị tổn thương, nhưng đấu pháp dạng này hiếm có, tu luyện khó khăn tốn thời gian, hơn nữa dùng không khéo rất dễ phản phệ nên không mấy người học. So về độ hữu dụng trong thực chiến thì đao pháp, kiếm pháp, hay luyện thể…đều tốt hơn nhiều.

Quân bây giờ lại khác, hắn chẳng có gì ngoài thời gian. Hơn nữa vừa trải qua Quỷ môn quan, hắn thà chấp nhận mất vài năm tu luyện còn hơn để mình rơi vào cửa tử một lần nữa.

Hắn bắt đầu khoanh chân hít thở, theo khẩu quyết Khai tâm ma pháp cảm nhận Ngũ hành nguyên lực trong thiên địa, từ từ dung nhập vào bản thân.



Huyết linh tông, trong một tòa lầu ba tầng, nơi có một gian phòng mờ mờ hơi nước. Nhạc Sơn nằm trong bồn tắm, ngửa cổ lim dim mắt để mặc cho hai nữ nhân bên cạnh không ngừng vuốt ve chăm sóc.

Hai bộ ngực trần trụi mềm mại mà đàn hồi, trắng mịn như sữa ép lên cơ thể săn chắc của hắn, tỏa ra mùi hương nồng nàn quyến rũ. Thế gian mấy người được hưởng phúc phần như thế chứ!

Một bàn tay thon dài vuốt dọc lên ngực hắn, và đôi môi hồng nhỏ xinh cất giọng nói ngọt ngào:

“Thiếu chủ, đây là gì?”

Ngay khi ngón tay chạm vào một vết sẹo trên ngực, Nhạc Sơn như bị điện giật mở bừng hai mắt, túm lấy cổ tay nhỏ nhắn kia bóp chặt.

“Á! Á! Thiếu chủ! Thiếp đau!” Giọng nói hốt hoảng vang lên.

Nhạc Sơn trừng mắt hất văng cả hai ra ngoài, rồi đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Cô gái kia vội vã đi theo mặc áo cho hắn, ánh mắt ái ngại liếc nhìn người bạn của mình.

Đã qua đi mấy tháng, nhưng mỗi lần nhắc đến vết sẹo trên ngực, Nhạc Sơn vẫn không tài nào kìm chế được. Bởi đó chính là trận chiến nhục nhã nhất trong đời hắn, bị một kẻ vô danh tiểu tốt, thua kém về mọi mặt đả thương.

Với năng lực của mình, sớm muộn vết sẹo ấy sẽ biến mất trả lại thân thể hoàn mỹ cho hắn, nhưng dấu ấn mà nó để lại thì chẳng thể nào phai mờ được.

Một thị nữ bước vào phòng nhỏ nhẹ.

“Thiếu chủ! Tông chủ triệu kiến ngài đến điện Trường Xuân!”



Điện Trường Xuân là nơi ở của Tông chủ Huyết linh tông, cao năm tầng xa hoa lộng lẫy. Từng cây cột to bằng bốn người ôm, từng viên gạch nung đỏ vàng xen kẽ, từng tấm thảm lụa mịn như làn da thiếu nữ đều được tỉ mỉ mang về đây mà xây dựng nên.

Nhạc Sơn đi lên một căn phòng ở lầu hai thì bước vào.

“Sư phụ! Người triệu kiến con!”

“Ngồi đi! Vết thương thế nào rồi!”

“Chỉ là vết thương da thịt mà thôi!” Nhạc Sơn nghiến răng.

“Con thiên phú tuy cao nhưng tâm tình không theo kịp. Lần này gặp phải đối thủ xem như là bài học đắt giá!”

“Dạ! Sư phụ!”

“Con hãy chọn một chỗ bế quan rèn luyện, bao giờ đạt đến Khai hải cảnh thì hẵng ra ngoài!”

“Sư phụ, vậy còn việc người giao phó thì sao?” Nhạc Sơn kinh ngạc.

“Mấy chuyện đó sẽ do Lưu Hải phụ trách!”

“Sư phụ, đệ tử biết mình đã làm hỏng chuyện, đáng bị xử phạt. Nhưng Lưu sư đệ chưa tham gia những việc này bao giờ, chỉ sợ…”

“Ai rồi cũng phải có lần đầu. Con cứ an tâm tu luyện, đừng làm chậm kế hoạch của chúng ta chính là đã góp sức rồi!”

“Dạ! Sư phụ!”

Nhạc Sơn không cam lòng nhưng đành phải nghe theo rồi trở về. Chờ khi Nhạc Sơn đã rời đi hẳn, Huyền Sử tay nhấp chén trà nói:

“Lưu Hải, đến rồi sao không ra gặp mặt sư huynh!”

Từ cây cột giữa nhà dần dần hiện ra một thân ảnh khoác áo choàng đen.

“Sư phụ! Sư huynh vẫn còn chưa nguôi ngoai, đệ tử không muốn huynh ấy thêm kích động!”

“Việc ta giao cho con làm đến đâu rồi?”

“Đây là toàn bộ những tin tức thu thập được cùng những người có thể liên quan! Phía Kim khuyết môn cũng đang truy tìm rất gắt gao!”

“Xem ra ngoại trừ Triều Quốc và Đại hồng tự chưa thăm dò, thì ở đâu bọn chúng cũng sờ tay vào!”

“Theo điều tra thứ này xuất hiện bên trong Triều Quốc, nhưng dường như bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của nó!”

Lưu Hải nói tiếp:

“Sư phụ, rốt cuộc đám người này có lai lịch như thế nào?”

“Bọn chúng là một thế lực rất cổ xưa, còn xa xưa hơn Huyết linh tông ta rất nhiều, nội tình cực kỳ thâm sâu khó lường. Thứ có thể khiến bọn chúng vất vả chạy từ Đại lục đến đây chắc chắn rất phỏng tay, kẻ nào đang nắm giữ nó thì kẻ đó xui xẻo!”

“Bọn chúng cùng lúc bắt tay với cả chúng ta và Kim khuyết môn, còn không tiếc trả giá để giúp chúng ta tấn công Triều Quốc, có thật sự chỉ là nhắm đến vật này?” Lưu Hải nghi hoặc.

Huyền Sử gật đầu không nói gì, vẫy tay ra hiệu cho Lưu Hải rời đi. Hắn vâng lời rồi lại như làn khói vô thanh vô tức biến mất.

.........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.