Đại kích hóa thành cột trụ đen, rồi cột trụ đen một hóa thành bảy, phô thiên cái địa ầm ầm đổ xuống.
Cự chỉ vàng nâu mang theo sức mạnh của cả một tòa núi nhỏ, quét sạch mọi thứ trên đường đi.
Tán rừng già chớp mắt hóa thành bình địa khi vụ va chạm xảy ra. Mặt đất khô khốc và nóng bỏng, còn trơ lại vài gốc cây to bằng mấy người ôm đang cháy xém. Khói bốc lên mờ mờ ảo ảo, xoáy lên vài luồng rồi tản mát trong không trung.
Quân thở hổn hển quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tanh tưởi, gắng sức chống thương chậm rãi đứng dậy. Đòn vừa rồi đã tiêu hao hết nội lực trong người. Nhờ có áo giáp mà Hàn Canh cho ngày trước gánh bớt một phần áp lực, nên ngực hắn mới không bị chấn cho vỡ vụn. Và tất nhiên hắn không tự tin đến mức cho rằng nó có thể giết được Nhạc Sơn, chỉ hy vọng có thể nhân lúc khiến y bị trọng thương mà đánh lén.
Từ trong túi trữ vật, hắn lấy ra thanh phi kiếm nho nhỏ, là món pháp khí phần thưởng mà ngày trước ở Luyện khí đường hắn đạt được, dùng chút sức lực cuối cùng phóng về phía trước.
Nhưng không để cho hắn chút hy vọng nào, từ trong đống đổ nát, một cánh tay trần trụi nhô lên tóm chặt lấy phi kiếm. Mối liên hệ với phi kiếm lập tức bị cắt đứt, hắn ôm ngực phun ra thêm một ngụm máu nữa.
Nhạc Sơn từ từ đứng dậy, quần áo trên người rách nát tả tơi, vảy ở nửa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3649241/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.