Cự chỉ mang theo cuồn cuộn thổ nguyên lực, điểm xuống chiếc ô một tiếng “ĐÙNG” thật lớn.
Mặt đất dưới chân Nhạc Sơn rung chuyển, nứt ra từng mảng. Chiếc ô oằn mình ra chống đỡ, tại vị trí tiếp xúc đang cự chỉ bị ấn lún xuống từng chút một.
Quân ở đằng xa mồ hôi nhễ nhại, ngón trỏ run run đang không ngừng ấn xuống. Hắn cảm giác rằng không chỉ xương ngón tay, mà cả bàn tay đang muốn gãy ra, đau đớn không thể tả.
“ẦM!”
Cự chỉ nổ tung, dư chấn xung quanh quét sạch mọi thứ. Nhạc Sơn dù nấp bên trong chiếc ô vẫn bị đẩy văng đi, chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp đất đá và cành cây đổ gãy.
Quân vẫn còn chút sức lực, vội vã chạy tới cạnh Mạnh Thần vác lên vai, còn tay thì móc ra một tấm phù lục dán vào bắp đùi.
Ngay lập tức, hai chân hắn như được tiêm thuốc kích thích, thoắt một cái đã vụt chạy biến mất trong rừng.
…
Dưới tán rừng già dày đặc, một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, bóng như lưu tinh lướt trên mặt đất. Trên vai hắn còn cõng theo một người khác nữa.
Nhờ vào hai tấm Tốc hành phù mà mặc dù nội lực cạn kiệt, Quân vẫn có thể duy trì được tốc độ nhanh không kém khi bình thường.
“A Thiết! Bỏ ta xuống! Đau quá!”
“Mạnh Thần! Cố gắng một chút! Sắp về tới căn cứ rồi!”
“Ta không chịu nổi nữa! Đau quá!”
Mạnh Thần lăn lộn trên vai Quân khiến cả hai suýt ngã, vừa lúc hai tấm phù dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3649240/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.