Chương trước
Chương sau
Một nơi khá vắng vẻ phía sau ngọn núi, vẫn thuộc vào phạm vi Luyện khí đường.

Quân một mình đối mặt với ba người. Đứng đầu là Lỗ Trọng Sơn, hai tên còn lại là tay chân của y.

“Tiểu tử, khôn hồn thì khai ra bí mật của mình, ta sẽ cho ngươi được yên ổn. Ngược lại, sống không bằng chết!”

“Ta nói rồi, không có bí mật gì ở đây cả!”

Hai bên đưa mắt nhìn nhau. Giữa trưa nắng gắt càng làm cho khuôn mặt của Lỗ Trọng Sơn thêm bừng đỏ. Y coi bộ đã hết kiên nhẫn rồi.

Quân đến đây đã là ngày thứ ba, thì ba ngày ấy không lúc nào họ Lỗ rời mắt khỏi hắn. Y quan sát nhất cử nhất động, từng cái giơ tay nhấc chân, từng nhịp gõ búa nhưng tuyệt nhiên không tìm hiểu được gì cả. Điều này khiến y vô cùng khó chịu, không kìm được mà tìm cách gặp riêng Quân để hỏi thăm.

Lỗ Trọng Sơn dẫn theo hai đàn em đều có tu vi Võ giả lục đẳng, bản thân càng là Giả đan cảnh. Một Võ giả ngũ đẳng thì dù sức mạnh hơn người cũng không thể nào là đối thủ được.

Vì vậy khi thấy Quân thờ ơ chẳng chút lo lắng, y làm sao chịu nổi.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Nương theo tiếng quát của Lỗ Trọng Sơn, hai tên đàn em đã lao lên trước. Một người lấy ra thiết bảng, một người cầm cự phủ bổ xuống. Đúng là thợ rèn có khác, vũ khí đều to lớn nặng nề, so với mấy thứ phi kiếm, phi đao của đám tu sĩ bên ngoài kia thì trông hùng hổ hơn không biết bao nhiêu lần.

“Ta không thích rượu! Chén này ngươi tự đi mà uống!” Quân bình thản đáp trả.

Hai tay của hắn múa lên thành một vòng tròn rồi chớp mắt chộp lấy thiết bảng và cự phủ. Hai thanh vũ khí đang thế chẻ tre đột ngột chững lại như thể chạm vào một ngọn núi nhỏ. Bọn chúng chưa kịp làm gì thêm thì “vụt”, vũ khí đã bị Quân giật khỏi tay.

Hai tên hoảng sợ vội nhảy lùi lại, bàn tay run run đau nhức đầy những vết trầy xước.

Quân sẵn tiện dùng sức ném thẳng thiết bảng và cự phủ về phía đối phương. Tiếng binh khí xé gió lao đi, trong nháy mắt đã tới trước hai người.

“RẦM! RẦM!”

Hai thanh vũ khí bị hất văng ra ngoài.

“Lão đại!”

Bọn chúng mừng rỡ kêu lên. Vừa rồi may mắn Lỗ Trọng Sơn kịp chạy đến ngăn cản. Nếu không e tính mạng khó giữ.

“Vô dụng!” Y tức giận.

Lỗ Trọng Sơn đưa mắt nhìn Quân.

“Ta đánh giá thấp ngươi rồi. Nếu ngươi chịu khai ra, ta sẽ cho ngươi làm thủ hạ của ta!”

Hắn cười nhạt.

“Chỉ bằng ngươi?”

“Hỗn láo!”

Lỗ Trọng Sơn quát lớn, tụ lực vào tay phải. Cánh tay y phồng lên, lập loè ánh nội lực màu đỏ vàng rồi lập tức lao tới.

“RẦM!”

Cả người y bị hất văng ra ngoài đập mạnh xuống đất. Còn đằng kia Quân vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, đang thong thả phẩy phẩy bụi trên người.

“Ngươi…ngươi…Không thể nào!”

Lỗ Trọng Sơn lồm cồm bò dậy, trên tay hiện ra một thanh cự kiếm sắc lạnh. Y vung cao chém xuống, lưỡi kiếm to lớn nặng nề được bao bọc trong lớp lớp nội lực.

Trước đòn tấn công như muốn đè bẹp mình, Quân chẳng hề biến sắc. Cánh tay trái giơ lên mang theo tầng cương khí trắng bạc cứng rắn chặn đứng lưỡi kiếm hung tợn, hoá giải đi toàn bộ lực đạo.

Lỗ Trọng Sơn còn chưa kịp kinh ngạc, thì một cú đấm như trời giáng đã tung thẳng vào bụng, đánh y bay như con diều đứt dây rụng xuống. Y quỳ trên mặt đất, nôn ra một đống dịch từ trong dạ dày, hai mắt đỏ ngầu, mặt nổi đầy gân, thở hổn hển.

Quân đến trước mặt, một tay túm cổ áo ném y bay tít đập vào một thân cây gần đấy.

“Tiểu tử…Không không! Đại ca! Tha cho ta! Đừng đánh nữa!” Lỗ Trọng Sơn xây xẩm mặt mày, rối rít cầu xin.

Hai tên tay chân ban nãy cũng vội vã chạy lại đỡ lấy, khép nép nhìn Quân.

Còn hắn thì đơn giản tìm một tảng đá ngồi xuống.

“Chuyện hôm nay giữ kín. Các ngươi có thể ra ngoài nói đã dạy cho ta một bài học. Đấy là ta giữ thể diện cho các ngươi!”

“Đa tạ Thiết đại ca!” Bọn chúng rối rít.

“Ta nghe nói ngươi đang muốn luyện thành pháp khí? Mang những gì ngươi biết về nơi này, cũng như các kiến thức về luyện khí của ngươi, thì ta có thể giúp một chút!”

“Thật sao? Ta nhất định không giấu diếm điều gì!” - Lỗ Trọng Sơn rất thức thời lập tức đồng ý ngay - “Vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?”

“Ngươi nói xem?”

“Ta quên…Ta quên! Đại ca, lần đầu ra mắt có chút lễ vật, xin đại ca nhận lấy!” Họ Lỗ hiểu ý, từ trong người móc ra mấy món đồ, hầu hết là tài liệu luyện khí.

Quân liếc nhìn một chút. Tên này đúng là người ích kỷ hẹp hòi.

“Miếng đá đen kia là gì?” Hắn chú ý đến một khối khoáng thạch cỡ nắm tay.

“Ta tình cờ tìm được ở trong núi. Thứ đó rất cứng. Búa đập không nứt, lửa thiêu không chảy…”

“Nó cùng với hai viên Nguyên đan kia! Còn lại ngươi giữ lấy!” Quân lấy thứ đồ mình cần rồi đứng dậy rời đi không quên nhắc nhở ba tên giữ mồm giữ miệng.



Hắn vốn có thể dần cho Lỗ Trọng Sơn tơi bời rồi lột sạch sẽ y. Nhưng một kẻ sống ở đây lâu năm hẳn nhiên sẽ có những mối quan hệ sâu xa. Giữ thể diện cho y cũng giúp hắn dễ thở, nhất là khi hắn mới chân ướt chân ráo đến đây.

Huống hồ dù Lỗ Trọng Sơn có tiếng ích kỷ hẹp hòi, nhưng y vẫn dám ra tay đỡ đòn cho hai tên đàn em. Khi y bị đánh ngã bọn chúng vẫn chạy tới giúp đỡ, thì có vẻ không đến mức xấu xa tàn ác.

Việc đôi bên cùng có lợi, lại chẳng phải kẻ thù, tội gì phải làm rùm beng. Ra uy sau đó vừa đấm vừa xoa, sẽ thu được lợi ích lớn hơn nhiều.



Ba ngày sau Lỗ Trọng Sơn tới đưa cho hắn một cuốn sách, bên trong ghi lại tất cả kiến thức luyện khí do một vị tên Vương Đoàn biên soạn. Người này vừa là người của Hoàng thất, vừa đứng đầu Luyện khí đường, tu vi khoảng vào Huyền giai ngũ đẳng.

Luyện khí như luyện dược, có vô số cách lý giải và phương pháp tiến hành. Mỗi phương pháp lại có ưu điểm, nhược điểm riêng. Hắn khi ở trong Bí cảnh được Bách Kim giảng giải một lượt, còn tận mắt quan sát ông ta luyện khí, biến một thanh pháp khí hỏng trùng sinh sống lại, không những thế còn mạnh mẽ hơn bội phần.

Trong khi đó, thời đại này đa số pháp khí hỏng sẽ bị vứt bỏ hoặc nung chảy lấy ra nguyên liệu, vô cùng lãng phí.

Bên nào cao thâm bá đạo đã rõ ràng. Hắn quyết định lấy đạo luyện khí của Bách Kim, mà đúng hơn là của Bách Thiên Binh nghiền ngẫm. Còn của vị Vương Đoàn này để tham khảo, bổ sung.



Vài ngày sau.

Lỗ Trọng Sơn đứng giữa tầng hang nói lớn.

“Hoàng Thất vừa có lệnh xuống, sắp tới cần một lượng lớn vũ khí tốt, ít nhất thượng phẩm trở lên. Trong vòng ba tháng phải rèn ra được một ngàn thanh!

“Ba tháng một ngàn thanh thượng phẩm? Vị chi mỗi lò rèn một ngày phải được một thanh! Làm sao làm được!”

“Phải đấy lão đại. Chúng ta rèn vũ khí thượng phẩm một thanh ít cũng phải hai, ba ngày. Bây giờ bắt như vậy khác nào bóc lột chúng ta!”

“Phải đấy! Phải đấy!”

Bên dưới vang lên những tiếng xì xào bán tán không thôi.

“Im lặng!” - Lỗ Trọng Sơn quát - “Các ngươi tưởng ta không biết hả? Nhưng đây là do Hoàng Thất ban xuống, chúng ta trái lệnh thế nào? Là chết đấy! Các ngươi rõ chưa, là tất cả chúng ta đều chết hết!” Y chỉ tay từng người từng người một.

“Nhưng làm thì cũng đến kiệt sức mà chết thôi!”

“Đúng đấy! Nếu tất cả cùng không làm, ta không tin Hoàng Thất sẽ giết hết chúng ta. Đến lúc đó lấy ai luyện vũ khí cho bọn họ!”

“Đúng đúng…”

“Là ngươi nói đúng?”

Một âm thanh trầm thấp vang lên, theo sau là cỗ áp lực to lớn đè bẹp tên vừa có ý định phản đối xuống nền hang. Gã nằm bẹp dí, máu mũi máu tai trào ra ngoài đau đớn vô cùng.

Mọi người hoảng sợ vội vã đứng dẹp hết sang một bên, nhường lối cho một thân ảnh từ từ bước vào.

“Vương đường chủ!” Lỗ Trọng Sơn mặt mày xám xịt, chạy tới khom lưng hành lễ.

Vương Đoàn mặt vuông da màu đồng có một chòm râu đen dưới cằm, thân hình không cao lớn lắm nhưng săn chắc mạnh mẽ. Ông ta khoác áo vàng xám nhanh nhẹn tiến đến trung tâm.

“Đúng là ta không giết hết được các ngươi, nhưng chắc chắn sẽ giết kẻ nào đầu tiên chống đối! Ai sẵn sàng chịu chết cho người khác được sống?” Ông ta quay lưng, ánh mắt lạnh lẽo.

Cả đám im phăng phắc, có điên mới bước lên! Ai mà không sợ chết kia chứ! Chỉ một câu nói của Vương Đoàn đã dẹp yên được hết thảy.

“Đường chủ! Chúng ta sẽ cố gắng hết sức! Chỉ là…”

Lỗ Trọng Sơn ấp úng. Y không dám trái lệnh, nhưng nếu đồng ý thì chính y cũng phải vắt kiệt sức lực, tổn hại đến thân thể.

“Hừ! Chỉ cần các ngươi cố gắng, tất nhiên chúng ta sẽ không bạc đãi!”

Nói xong Vương Đoàn đem một túi đồ đưa cho Lỗ Trọng Sơn. Y vừa mở ra hai mắt đã sáng bừng cám ơn rồi rít.

“Là trừu tuỷ dịch! Mỗi người mười giọt!”

Trừu tuỷ dịch là một loại dung dịch được Hoàng thất bào chế, có tác dụng lên xương cốt huyết nhục. Tuy không đến mức thay da đổi thịt nhưng cũng góp phần nâng cao thân thể, tăng thêm cơ hội tiến cảnh. Với những kẻ ở đây, đổi ba tháng vật lộn để lấy mười giọt trừu tuỷ dịch kể cũng đáng!

Đám người phía dưới tản dần rồi ai lại vào việc nấy. Còn Lỗ Trọng Sơn đương nhiên đau đầu nhất, phải lập kế hoạch để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Nếu không chính y sẽ gặp hoạ đầu tiên.



Đêm hôm đó.

“Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?” Quân hỏi.

Lỗ Trọng Sơn phía đối diện đáp.

“Đương nhiên là chuyện ban sáng. Ta tính toán chỉ có khoảng bảy phần hoàn thành!”

“Có liên quan gì đến ta!”

“Đương nhiên có. Nếu như ngươi giúp ta luyện ra được pháp khí, thì không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mà còn được thưởng thêm nữa!”

“Phần thưởng thêm có gì?” Hắn tỏ vẻ hứng thú.

“Mười giọt trừu tuỷ dịch, một thanh pháp khí, một viên Dung nguyên đan!”

“Nếu ngươi luyện ra được pháp khí, chẳng phải sẽ trở thành Luyện khí sư hay sao? Lúc ấy đãi ngộ chí ít phải gấp mười lần hiện giờ. Những thứ đồ ấy có vẻ hơi ít thì phải?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lỗ Trọng Sơn thầm mắng.

Quân suy nghĩ giây lát.

“Ta đồng ý giúp ngươi lần này. Đổi lại ta muốn phần trừu tuỷ dịch của ngươi, cùng một bình Xích hoả ở đây!”

“Xích hoả? Làm sao ta lấy được?”



Luyện khí so với Luyện dược đương nhiên có khác biệt.

Chẳng hạn Hoả diễm luyện dược cần sự ôn hoà, bởi nguyên liệu chủ yếu là dược thảo hoặc lấy từ cơ thể sinh vật. Đan hoả vừa dễ tìm lại sẵn có, hơn nữa do tu sĩ thai nghén nên sẽ ảnh hưởng lên tính chất dược liệu, thành phẩm nhờ đó cũng dễ hấp thu hơn, ít tác dụng phụ.

Trái lại các khoáng vật dùng luyện khí đều cực kỳ cứng rắn nhiều tạp chất, đan hoả bình thường không đủ sức nung chảy. Hoả diễm trong tự nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên. Lửa đủ nóng và bạo liệt còn giúp vũ khí sau này thêm phần mạnh mẽ.

Ngọn núi bản doanh của Luyện khí đường chính là như vậy. Sâu trong lòng nó có một nguồn nhiệt rất mạnh, hoá thành hoả diễm, tuy chưa bằng Địa hoả nhưng uy lực cũng rất lớn. Nó có màu đỏ nên được gọi là Xích hoả. Triều Quốc đã ra tay luyện hoá ngọn lửa này để sử dụng, cho nên mấy tên Võ giả mới có thể vào đây mà không bị đốt chết. Cũng vì thế mà mới có thể lấy đi một phần của nó. Nếu không Xích hoả bạo động đủ để san bằng ngọn núi này.

Bất quá, muốn lấy ra dù chỉ một chút cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.



“Đấy là việc của ngươi. Còn nữa, ta cần một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi không muốn làm việc!” Hắn nhún vai.

“Được rồi! Ta sẽ tìm cách!” Lỗ Trọng Sơn xua tay, ai bảo y đang cần trợ giúp kia chứ.

Quân mỉm cười quay đít đi về, để mặc họ Lỗ suy tư trầm ngâm.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.