Chương trước
Chương sau
Hắn cầm miếng lệnh bài trên tay, chỉ dẫn đến Luyện khí đường, nơi rèn đúc vũ khí, pháp khí cho Hoàng thất. Khuôn viên của nó nằm trọn trong lòng một ngọn núi nhỏ.

Luyện khí đường có rất đông người, nhưng lúc nào cũng bận rộn nên hầu như không ai để ý nhiều đến ai. Nơi đây lại đặc thù nằm tách biệt nên hắn sẽ tránh được ánh mắt của một vài kẻ xấu xa. Hơn nữa linh khí cũng dồi dào hơn bên ngoài hai, ba lần. Nói chung Quân ở lại nơi này chắc sẽ không tệ.



Hắn đến trước ngọn núi trụ sở của Luyện khí đường, cảm giác yên tĩnh trong lành đến kỳ lạ, hoàn toàn không có vẻ gì ồn ào náo động cả.

Chân núi có một đội mười người đang đứng gác, thấy hắn liền ra tay chặn lại.

“Đây là khu vực cấm, người tới mau quay về!”

“Ta có mang theo lệnh bài tới đây!” Hắn lấy tấm lệnh bài đưa ra.

Tên lính canh cầm lên ngắm nghía rồi tươi cười.

“Thì ra là người mới. Xui xẻo cho ngươi rồi! Đi theo ta!”

Tên lính kia nhìn hắn với ánh mắt thông cảm, vỗ vỗ vai rồi dẫn lên núi.

Quân có chút khó hiểu, không nhịn được mà tò mò:

“Lúc nãy ngươi nói xui xẻo ý là gì?”

“Ngươi cứ vào thì biết. Nhìn ngươi gầy gầy thế này, không biết chịu được mấy ngày!”

Y cười lắc đầu.

“Ở đây vất vả lắm sao?”

“Phải gọi là vắt kiệt sức. Những người tới đây đều là bên ngoài có lỗi lầm. Ta trông ngươi có vẻ hiền lành, rốt cuộc là đắc tội với ai mà bị đưa đến đây?”

“Haizzz! Người đắc tội thì đã đắc tội rồi, có nói cũng không giải quyết được gì!” Hắn thở dài.

“Cũng đúng. Ngươi vào đây nhớ kỹ đừng gây chuyện kẻo không biết tới ngày được ra ngoài!” Tên lính căn dặn.

“Đa tạ đại ca nhắc nhở! Ta sẽ cẩn thận!”

“Tới rồi, ngươi cứ vào trong đó đưa lệnh bài ra sẽ có người dẫn đi tiếp. Ta phải quay lại chân núi đây!”



Quân đứng trước một hang động lớn. Từ bên ngoài đã loáng thoáng thấy có bóng người qua lại cùng với tiếng sắt thép gõ nhau chan chát. Hơi nóng từ bên trong mang theo mùi cháy khét thi thoảng phả ra bên ngoài rồi tan biến trong không khí.

Khung cảnh bên trong mới làm hắn có phần bối rối.

Hơn trăm người đều là đàn ông cởi trần, tay cầm búa lớn gõ đinh tai nhức óc bên cạnh những lò lửa nóng hừng hực. Thân hình bóng nhẫy mồ hôi, tiếng thở phì phò đều đặn theo từng nhát búa.

Xung quanh hang treo đầy những thanh kiếm, đao, giáo mác, khải giáp…Chính giữa hang là một hố sâu đường kính khoảng mười mét, có cầu thang dẫn xuống dưới.

“Ngươi lại đây!” Một trung niên vạm vỡ chỉ tay vào hắn, ánh chứng là người đứng đầu chỗ này.

Gã cầm lấy miệng lệnh bài nhìn ngó, rồi ném vào một góc.

“Người mới, bất kể ngươi là ai, bên ngoài kia oai phong cỡ nào, thì trong này cũng như nhau hết. Hoặc là làm việc, hoặc là chết đói…”

“Ta là Lỗ Trọng Sơn, quản lý toàn bộ tầng này, ngươi phải gọi ta là Lão đại. Ở đây có tổng cộng một trăm ba mươi mốt người, phân làm mười một lò rèn, tu vi đều là Võ giả. Hố sâu đằng kia dẫn xuống tầng dưới, không được phép lại gần…”

Hắn im lặng nghe và gật đầu không hề ý kiến một lời gì.

Gã trung niên nói tiếp.

“Ngươi từng rèn vũ khí?”

“Ta? Chưa!” Hắn đáp gọn lỏn.

“Phí! Mấy lão già chết tiệt, toàn đưa tới những thứ không đâu! Tưởng chúng ta là ai chứ…!”

Lỗ Trọng Sơn chửi mắng một hồi cũng đã yên tĩnh trở lại.

“Ngươi theo ta!”

Họ Lỗ dẫn hắn đến một lò rèn.

“Các ngươi tránh qua một bên để ta kiểm tra người mới! Ngươi tên gì nhỉ? Hả? A Thiết? Rồi rồi, ngươi cầm cái búa kia gõ thật mạnh lên khối sắt này ta xem nào!”

Lỗ Trọng Sơn chỉ vào một chiếc búa to đen thui nằm chỏng chơ một góc.

Quân y lời lại gần nắm vào cán búa. Cây búa lạnh như băng nặng nề vô cùng, so với tưởng tượng của hắn phải gấp mấy lần. Nhưng muốn nhấc được nó cũng không phải khó lắm.

Mà những người đứng bên ngoài thấy hắn loay hoay lại bụm miệng cười khoái chí. Lỗ Trọng Sơn khoanh tay nhếch mép ra bộ đắc ý lắm.

“Tiểu tử yếu ớt, đến một cây búa cũng nhấc không nổi. Vậy thì ngoan ngoãn ở lại chỗ này làm việc đi!”

Hắn dù không biết thứ này là gì, nhưng có vẻ Lỗ Trọng Sơn muốn dùng nó để ra uy lẫn răn đe. Ở đây hơn trăm người, nếu mới bắt đầu đã bị xem thường thì sau này rất khó sống, đành phải thể hiện một phen.

“Lão đại, để ta thử lần nữa!”

Hắn xoa xoa hai lòng bàn tay, nắm chặt vào cán búa, bàn chân bám chắc lên nền hang cứng. Cánh tay gân nổi cuồn cuộn, chiếc búa đen to gần bằng thân hình người trưởng thành từ từ bị nhấc lên trước ánh mắt tròn xoe của mọi người.

“Cái này? Không phải chứ! Hắn vậy mà nâng được nó lên…”

“Chỉ có Lão đại và hai người nữa nâng được nó! Hắn mạnh đến thế kia…!”

Quân không để ý đến những lời nói bên ngoài. Hai tay hắn nâng cao chiếc búa lên quá đầu. Đột nhiên một cảm giác thân thuộc mà kỳ lạ lan truyền đến tứ chi, vô cùng thăng hoa ảo diệu.

Đan điền của hắn rung lên nhè nhẹ, Đoàn nguyên cự nhân không tự chủ mà bỗng nhiên ngưng tụ, động tác lẫn tư thế đứng giống hắn y hệt!

Hắn cứ giơ búa như thế bất động trong vài giây. Giờ phút này, hắn ở bên ngoài, Đoàn nguyên cự nhân ở bên trong dường như hợp thành một thể.

Hắn theo phản xạ vung một búa nện thẳng xuống khối sắt bên dưới.

“ẦM! ẦM! ẦM!” Sóng xung kích tràn ra xung quanh khiến mọi người ngã ngửa.

Ngay cả hắn cũng phải lùi lại, búa lớn trên tay văng ra ngoài.

Miếng sắt trên lò nung đỏ rực, rung lên bần bật, thể tích nhỏ lại chỉ còn chín phần khi trước, xung quanh nó là những hạt nhỏ như hạt bụi vừa xám vừa đen.

Lỗ Trọng Sơn hai mắt trợn ngược, chạy lại bên cạnh hết nhìn miếng sắt rồi lại nhìn Quân, miệng á khẩu.

“Ngươi… Ngươi… Làm thế nào mà… Ngươi!”

Cả đám xung quanh sau khi ổn định lại cũng đều nhìn Quân bằng ánh mắt có phần kinh dị.

Hắn biết mình vừa làm ra chuyện gì đó lợi hại lắm, chỉ là phúc hay hoạ thì chưa biết.

“Chết mẹ! Chỉ định thể hiện một chút, không ngờ lại lỡ tay gây ra rắc rối!”

Lỗ Trọng Sơn vội chạy lại túm lấy cổ áo hắn dí vào tường.

“Ngươi dám lừa ta!”

“T không lừa ngươi! Đây là lần đầu ta cầm búa rèn!” Quân đưa tay lên gỡ tay họ Lỗ ra.

Lỗ Trọng Sơn thấy thế lập tức nắm ngay hai bàn tay của hắn, liên tục sờ nắn.

“Bàn tay này…đúng là không giống! Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào!” Gã quát lên.

“Ta…Ta chỉ thuận theo tự nhiên, lúc nhấc lên cảm giác như cây búa là cánh tay của mình…Rồi gõ xuống…” Hắn bịa ra mấy lời.

“Thuận theo tự nhiên? Coi búa như cánh tay của mình?” Lỗ Trọng Sơn buông hắn ra lẩm bẩm, trầm ngâm đi về chỗ của mình.

Mọi người sau một hồi bàn tán cũng dần quay về làm việc. Chỉ còn một người chạy lại đỡ hắn.

“Ta là Hồ Đại Bàn. Vừa rồi ngươi thật lợi hại, làm ta mở rộng tầm mắt!”

“Đa tạ! Nhưng chuyện vừa rồi là sao?” Hắn tò mò.

“Cây búa đó chúng ta gọi là Hắc thiết, nặng nhất ở đây lên đến gần năm ngàn cân, chỉ ba người nhấc được nó. Ngươi là người thứ tư!”

Quân gật đầu, năm ngàn cân là giới hạn của Võ giả thất đẳng, thậm chí Hoàng giai cũng chưa chắc đã nâng được. Nhưng hắn vốn mạnh hơn cảnh giới đó rất nhiều, đừng nói năm ngàn, đến cả vạn cân với hắn cũng là bình thường.

“Lợi hại nhất là ngươi dùng một búa đã có thể gõ ra tạp chất của miếng sắt kia. Chúng ta phải hơn trăm búa, ít nhất là Lão đại cũng phải mười búa mới đánh ra được từng ấy tạp chất!”

Quân bây giờ mới hiểu vì sao Lỗ Trọng Sơn lại kích động như vậy, cũng thầm mắng bản thân bất cẩn gây ra động tĩnh lớn. Bất quá cũng khó trách, bởi cảm giác lúc đó thật sự rất ảo diệu, như bị phê thuốc, hắn không tài nào kìm hãm được ham muốn giáng một búa thật mạnh.

Đoàn nguyên cự nhân ngoài ý muốn xuất hiện, lại với hắn như hai mà một. Chẳng lẽ quá trình đoàn nguyên đan điền cũng tương tự như cách luyện khí, vô hình chung khiến bản thân hắn tinh thông rèn đúc lúc nào không hay?

“Nhóm của ta vừa khéo thiếu một người, ngươi hãy vào làm cùng chúng ta đi!” Hồ Đại Bàn đề nghị.

Quân bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, theo phản xạ mà nhận lời.



Sau nửa ngày cùng đám Hồ Đại Bàn gõ búa nung sắt, mọi người cũng bắt đầu cởi mở hơn.

“A Thiết, ngươi thật sự chưa rèn đúc bao giờ?”

“Lúc nãy ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!” Hắn đáp.

“Chắc ngươi có thiên phú. Vậy cũng tốt, chí ít còn có tương lai. Như ta đây đã mười năm rồi mà vẫn loay hoay ở tầng này!” Một người trông có vẻ già dặn trong đám cất tiếng.

“Ở tầng dưới có gì thế?” Hắn tò mò.

“Có một đám như trên này. Mặc dù chúng ta luyện ra vũ khí mạnh hơn rất nhiều so với người thường, nhưng cũng chỉ được coi là thợ rèn. Phải là Luyện khí sư mới tạo ra được pháp khí. Tầng dưới là chỗ của bọn họ!” Hồ Đại Bàn nói.

“Đúng vậy. Lão đại đã rèn ra được vũ khí cực phẩm, chỉ cần thành công luyện ra chuẩn pháp khí thì sẽ được xuống tầng dưới. Thân phận của Luyện khí sư và thợ rèn khác nhau như trời với đất!” Một người nói tiếp.

Quân gật đầu, giống như cách người ta đối xử với Y sư và Luyện dược sư vậy.

“Lão đại dày công mấy năm nhưng vẫn thất bại. Mấu chốt là ở giai đoạn tinh luyện. Nay ngươi vừa vào đã làm được điều ông ta không làm được, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua!” Hồ Đại Bàn thì thầm.

Quân gật đầu, liếc nhìn về phía Lỗ Trọng Sơn đã thấy ánh mắt của ông ta chằm chằm vào mình.

Hắn quay đi chỗ khác, đồng thời lướt một vòng quanh toàn bộ tầng hang nhanh chóng tính toán.

“Năm Võ giả thất đẳng, còn lại trải đều từ lục đẳng xuống tứ đẳng. Lỗ Trọng Sơn tu vi cao nhất, hẳn đang trong giai đoạn kết Nguyên đan.”

“Họ Lỗ tuy quản lý tầng này, nhưng có vẻ không được tín phục cho lắm. Mấy người kia cũng không tỏ ra lo lắng hay sợ hãi khi nói chuyện với ông ta. Vậy thì không hẳn là không thể đối đầu.”

Hắn tận lực hỏi thăm những gì có thể. Trước sau sẽ phải chạm trán lần nữa, càng hiểu rõ đối phương càng có lợi cho mình!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.