Chương trước
Chương sau
Quân ở trong một căn mật thật nhỏ, vốn là một hang đá được Lỗ Trọng Sơn tìm thấy rồi cải tạo lại. Bên trong chỉ có đơn giản một ít vật dụng mà thôi. Nhưng đúng được cái là yên tĩnh.

Hắn trong mấy ngày này giành hết thời gian nghiên cứu kiến thức luyện khí, cũng đạt được một vài thu hoạch, tin chắc sẽ có ích.

Một tuần sau, bọn hắn bắt tay vào rèn vũ khí.

Lỗ Trọng Sơn dẫn theo hai tên đàn em khi xưa, còn Quân đi cùng với Hồ Đại Bàn. Lò rèn của họ Lỗ cũng xịn xò hơn những lò rèn khác, nằm cách biệt một nơi. Đây là đãi ngộ đường nhiên của y, chẳng có gì phải tò mò cả.

“Bước đầu là tinh luyện. Bước thứ hai dung hợp. Bước thứ ba đúc phôi. Bước thứ tư tạo hình, bước thứ năm mài kiếm…”

Lỗ Trọng Sơn vừa nói vừa chỉ tay lên một bản vẽ, ghi lại phương pháp luyện chế một thanh pháp khí dạng kiếm hoả hệ.

“Bước đầu ta sẽ làm!” Quân nói.

“Dung hợp để ta! Ba người các ngươi chuẩn bị tạo khuôn đón phôi kiếm…” Lỗ Trọng Sơn gật đầu rồi phân chia công việc.

Thanh kiếm này cần tổng cộng tám nguyên liệu. Trong đó quan trọng nhất là Tử viêm thạch, nguồn Hoả nguyên lực chính của nó.

Quân mang theo búa Hắc thiết nắm chặt trong tay giơ cao. Cả bốn người còn lại đều chăm chú nhìn theo hắn.

Hắn làm bộ như thông thạo lắm, bịa ra mấy câu đại khái:

“Dùng ý hợp khí, dùng khí vận thân, lấy thân phát lực. Mượn lực từ chân, đến hông tụ lại đan điền, theo vai lan lên cánh tay hoá thành một thể…”

Hắn tuôn ra một tràng, đều là mấy câu học được trong sách nhưng chắp vá râu ông nọ lên cằm bà kia, cốt làm cho ra vẻ thâm ảo.

Còn bản thân mình, hắn mơ hồ tiến vào đan điền, đem Đoàn nguyên cự nhân ngưng tụ trước mặt.

Cả hai sóng vai nhau như hợp lại làm một.

“OANH!”

Một búa nặng nề gõ xuống, chấn cho miếng tử viêm thạch đã được nung nóng từ trước rung lên, loé ra những tia sáng màu tím nhạt.

Liên tiếp mười tám búa được gõ xuống. Miếng đá như cộng hưởng với nhịp đập, nhảy múa tung tăng vui mừng rộn rã.

Khi búa thứ mười chín vừa dứt, miếng tử viêm thạch chỉ còn hai phần ba, mà màu tím đã đậm hơn mấy lần, đồng thời như có ánh lửa lập loè khi tỏ khi mờ.

“Xong rồi!” Hồ Đại Bàn reo lên kinh ngạc.

Còn Lỗ Trọng Sơn thì thở nặng nề, ánh mắt phức tạp.

Quân lau mồ hôi trên trán ngồi xuống. Quá trình tinh luyện mệt mỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nhưng hắn không biết rằng để có thể luyện cho Tử viêm thạch phát ra tia lửa, thì cỡ Lỗ Trọng Sơn cũng phải mất nửa ngày.

“Ta nghỉ ngơi một chút sau đó sẽ tinh luyện nốt chỗ khoáng này!”

Hắn nói xong liền khoanh chân ngồi tại chỗ tiến vào đan điền. Hắn chắc chắn rằng Đoàn nguyên công không chỉ là công pháp rèn luyện đan điền, mà còn có thể áp dụng cho luyện khí.

Vậy nếu như có ngày hắn dồn nén được một thanh pháp khí đến chín lần, độ cứng rắn chẳng phải là không thể tưởng tượng hay sao? Sở hữu một bảo vật như vậy chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng cả người!



Đến tối mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Tám loại khoáng thạch đều được tinh luyện đạt đến yêu cầu. Lỗ Trọng Sơn đốt lên lò rèn, ngọn lửa đỏ nhạt nóng nực bao trùm khắp nơi.

“Ngọn lửa này được pha lẫn một tia Xích hoả. Muốn chân chính chiêm ngưỡng nó thì phải xuống tầng dưới!”

Quân gật đầu quan sát động tác của y.

Tám loại nguyên liệu được cho vào, nung chảy thành thể lỏng.

Lỗ Trọng Sơn không ngừng quan sát, tính toán nhiệt độ và tỉ lệ pha trộn. Có thể nói quá trình tinh luyện là điều kiện cần, thì quá trình dung hợp là điều kiện đủ để rèn pháp khí.

Các nguyên liệu đều ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, sai một ly có thể dẫn đến xung đột nhẹ thì hỏng, nặng hơn có thể bạo động thậm chí gây ra vụ nổ lớn vô cùng nguy hiểm.

“Phôi hỏng rồi! Làm lại đi” Lỗ Trọng Sơn lắc đầu.

“Lão đại! Để chúng ta mang phôi đó đi rèn, bỏ đi thì phí!” Một tên đàn em vội vã.

Lỗ Trọng Sơn xua xua tay ra hiệu muốn làm gì thì làm rồi bực bội ngồi xuống.

“Các ngươi về nghỉ đi mai làm tiếp!”

Quân nghe xong cũng chẳng ý kiến gì, thong thả về mật thất nằm ngủ.



Liên tiếp hai tháng trời ngày nào bọn họ cũng rèn thanh pháp khí đó nhưng đều thất bại. Làm theo đúng phương pháp ghi trên hướng dẫn song không hiểu sao không thể thành hình.

Lần duy nhất bọn họ tưởng đã thành nhưng cuối cùng chỉ ngang với vũ khí cực phẩm, còn tia Hoả lực trong thanh kiếm như biến đi đâu mất.

Lỗ Trọng Sơn sau lần thử thứ hai mươi ba, đang chán nản nằm dài trên phiến đá lớn thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

“Con m* nó! Làm y hệt mà lại hỏng!” Y chửi đổng.

“Ngươi chắc là bản vẽ này đúng chứ?” Quân hỏi.

“Tất nhiên! Là Đường chủ đưa cho ta, còn cho ta xem cả thanh kiếm thành phẩm nữa.”

Quân cầm bản vẽ lên xem xét kỹ lưỡng.

“Tử viêm thạch là thành phần chính cung cấp Hoả lực. Hắc kim thạch có độ cứng cao nhưng lại giòn, còn Sa khoáng và Than đen có thể giúp tăng thêm tính bền dẻo… Những thứ này đều có tác dụng của mình. Rốt cuộc là sai sót ở đâu?”

“Nhẽ nào? Nếu coi Tử viêm thạch là quân, thì thần, tá, sứ sẽ là cái gì?”

Hắn dựa trên bản vẽ, căn cứ vào tư duy của mình mà thay đổi một vài chi tiết, sắp xếp lại thứ tự các nguyên vật liệu.

Nửa ngày sau.

“Lỗ Trọng Sơn lại đây! Ngươi xem, có phải là hơi nhiều Than đen không? Nó có thể hút hoả nguyên lực từ Tử viêm thạch. Còn chỗ Sa khoáng lại có vẻ hơi ít, nếu thêm một chút…!”

Hắn bắt đầu mớm lời cho Lỗ Trọng Sơn. Còn y thì gật gù.

“Ta thấy ngươi nói cũng có lý. Nhưng Đường chủ đưa nó cho ta thì không thể nào sai được!”

“Tuỳ ngươi. Dù gì cũng là ngươi chịu trách nhiệm!” Hắn nhún vai.

Lỗ Trọng Sơn suy nghĩ hồi lâu.

“Ngươi chắc có thể thành công chứ?”

“Đấy chỉ là suy đoán của ta. Còn thành hay không thì phải thử mới biết được!”

“Được! Nếu thành công ngươi cần gì ta cũng chịu!”

Nói xong Lỗ Trọng Sơn gọi mấy tên đàn em lại cùng nhau thảo luận một chút rồi chia nhau phụ trách các giai đoạn.

Quân như cũ vác Hắc thiết lên vai tinh luyện khoáng vật. Lần này đã có kinh nghiệm nên động tác mau lẹ hơn nhiều. Cảm giác hoà hợp giữa hắn và Đoàn nguyên cự nhân cũng cao lên không ít.

Lỗ Trọng Sơn bên kia không rảnh rỗi. Lò rèn đỏ lửa như muốn đốt cháy hết da thịt, xem chừng y hạ quyết tâm phải thành công trong lần này.

“Tiếp lấy!”

Quân hoàn thành việc tinh luyện, ném tám khối kim loại vàng rực nóng bỏng về phía Lỗ Trọng Sơn. Y lập tức mở lò hết cỡ, nung chảy đống kim loại thành dịch lỏng.

“Dung hợp đi nào!”

Y phân tách bọn chúng thành những phần nhỏ hơn, cẩn thận tính toán theo như lời gợi ý của Quân. Chẳng mấy chốc, tám dòng kim loại lỏng đã hợp thành một dung dịch màu tím vàng, lờ mờ có ánh lửa phát ra.

“Thành…Thành rồi! Mau mau đúc kiếm!” Lỗ Trọng Sơn mừng rỡ hét toáng lên.

Y vẫn cẩn thận kiểm soát ngọn lửa, bởi mặc dù bên ngoài nhìn như dung dịch đã hoàn toàn hoà hợp, nhưng sâu bên trong chúng vẫn còn xung đột. Chỉ cần một sơ sót nhỏ cũng có thể thất bại lần nữa.

Phôi kiếm thành hình trong khuôn đúc. Trải qua thêm nửa ngày liên tục rèn giũa, một thanh trường kiếm màu tím nhạt xen lẫn ánh vàng dần dần hiện ra.

“Các ngươi ra ngoài đi, bước mài kiếm này để ta!” Lỗ Trọng Sơn hào hứng quát lên, hăm hở xông đến.

Quân cùng ba người kia cũng không ý kiến gì lặng lẽ rời đi.



Mài kiếm là bước cuối cùng của quá trình luyện khí. Nếu nói tinh luyện, dung hợp là căn cơ sức mạnh thì mài kiếm là bước để nguồn sức mạnh ấy được phát ra mạnh mẽ nhất.

Quá trình này hầu như mỗi người đều có bí quyết của mình, không muốn tiết lộ cho ai.



Một ngày sau từ bên trong lò rèn phát ra một tia lửa tím sáng rực, theo sau là tiếng cười giòn giã của Lỗ Trọng Sơn.

“Hahahaaaaa! Thành rồi thành rồi! Hahaaa!”

Lỗ Trọng Sơn tay cầm một thanh trường kiếm đẹp đẽ sáng bóng, hoa văn màu tím nhạt ẩn hiện chạy dọc lưỡi kiếm sắc bén. Còn y thì trái ngược hoàn toàn, quần áo xù xì đầu tóc rối bời, mặt mày lem luốc.

“Chúc mừng lão đại!”

“Lão đại hãy đặt tên cho thanh kiếm này đi!”

“Đúng đấy…”

“Pháp khí hạ phẩm lần đầu ta luyện được. Đương nhiên phải có tên rồi. Gọi nó là Nhất Sơn! Hahaa!”

“Chúc mừng ngươi! Đừng quên những gì đã nói với ta!” Quân nói.

“Đương nhiên! Hai ngươi ở đây, ta đến gặp Đường chủ!”

Nói xong y cầm kiếm dẫn theo hai tên đàn em đi mất.

“A Thiết, ngươi nói chúng ta trợ giúp lão đại rèn pháp khí liệu có được thưởng không?” Hồ Đại Bàn hăm hở.

“Được chứ!”

“Lão đại tính tình keo kiệt sợ là sẽ cuỗm hết. Ta không ưa ông ta. Ngược lại ta thích ngươi hơn. Hai tháng nay làm việc cùng ngươi ta còn học được nhiều hơn ba năm ở đây!”

Hắn cười vỗ vai người bạn hiếm hoi. Không chỉ Hồ Đại Bàn, mà chính Quân cũng thu được rất nhiều kinh nghiệm sau lần luyện khí này.



Vương Đoàn cầm thanh kiếm trong tay, hoa văn tím lập tức sáng lên toả ánh lửa nóng bỏng.

“Là ngươi làm ra nó!”

“Là do ta cùng trợ thủ rèn ra! Đường chủ có thể kiểm tra!”

“Rất tốt! So với tưởng tượng của ta thì còn tốt hơn! Thanh kiếm này đủ để cho ngươi trở thành Luyện khí sư nhất phẩm!”

“Đa tạ đường chủ!” Lỗ Trọng Sơn đắc ý.

“Pháp khí đầu tiên thuộc về người đã làm ra nó, ngươi cầm lấy đi!” Vương Đoàn ném trả lại cho họ Lỗ rồi tiếp tục.

“Ngươi hiện còn nhiệm vụ chưa xong. Chờ khi hoàn thành thì hẵng xuống tầng dưới làm việc! Phần thưởng của ngươi ở đây, cầm lấy đi!”

Lỗ Trọng Sơn vui vẻ nhận hết đồ, tạ ơn Vương Đoàn rồi rút lui.



Ngày hôm sau gặp lại Quân, y đã hồ hởi.

“A Thiết, đồ tới tay rồi!”

“Sao chỉ có mười giọt Trừu tuỷ dịch?”

“Phải xong nhiệm vụ thì mới được, đây là Đường chủ thưởng trước mà thôi. Hơn nữa Xích hoả cũng phải xuống tầng dưới mới có!” Lỗ Trọng Sơn vội vã giải bày.

“Ngươi chắc chứ!”

“Đương nhiên! Đường chủ có nói, nếu rèn ra thêm pháp khí thì sẽ còn thưởng nữa. Ở đây ta có hai bản vẽ. Chúng ta tiếp tục luyện, càng luyện càng có thưởng!”

“Được! Nhưng thưởng bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!” Quân đồng ý.

“Vậy gọi người đi!” Lỗ Trọng Sơn cũng vội vã.

Cả bọn lại tiếp tục nổi lửa gõ búa xuyên ngày đêm.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.