Tiêu cục Viễn sơn, phân bộ tại Bắc Sơn Lâm, bên trong một căn phòng nhỏ, bày biện đơn giản.
“Chuyện xảy ra trong bí cảnh đã bắt đầu lan truyền ra ngoài. Các phương thế lực trước sau sẽ nhắm đến chúng ta.” Vương bà đăm chiêu.
Đặng Thế Vỹ và Hồng Trí đại sư cũng gật đầu.
“Lần này tổn thất quá lớn. Nhưng chúng ta gốc rễ sâu bền, muốn lay động chưa biết ai mới là người chết!”
“Về phần Triệu Quốc Bình, đại sư chắc chứ!” Đặng Thế Vỹ hỏi.
“Phật pháp của ta đối nghịch với pháp quyết của Kim khuyết môn, nhất định cảm giác không sai. Trong bí cảnh không phải chân thân ông ta, chỉ là một linh thân mà thôi!”
“Luyện linh thân đến mức gần như bản thể như vậy, chẳng lẽ ông ta tu luyện đã đại thành rồi!”
“Nếu thực như vậy, e là không ai có thể địch lại. Bây giờ chỉ mất linh thân, dù có tổn hại, tu vi ông ta vẫn là Địa giai. Không sớm thì muộn Kim Khuyết môn cũng ra tay với chúng ta.”
“Đặng đạo hữu, đại sư! Nếu một trong số chúng ta bị diệt, thì thế lực còn lại cũng không thoát khỏi kiếp nạn!” Vương bà lên tiếng.
Ba người nhìn nhau im lặng không nói.
…
Kim khuyết môn, khung cảnh của bệ đá âm u ngày xưa, Triệu Quốc Bình đang ngồi xếp bằng tĩnh dưỡng.
Từ trên không, xuất hiện một làn khói đen, tụ lại thành hư ảnh một người, chỉ thấy hai mắt sáng rực.
“Triệu môn chủ, không ngờ ngươi kém cỏi như vậy, để mấy tên kia huỷ mất linh thân quý giá!”
Triệu Quốc Bình mở mắt.
“Hừ! Chỉ là một bộ linh thân mà thôi. Chờ Phân thân ma ảnh của ta đại thành, nhất định làm gỏi bọn chúng!”
“Bây giờ chỉ mình ngươi giữ được tu vi, còn chần chờ gì mà không mau diệt gọn bọn chúng!”
“Không vội. Ngũ đại thế lực nội tình rất sâu, hơn nữa chắc chắn đã tìm cách cấu kết với nhau. Kim khuyết môn ta dẫu mạnh, cũng không ngu đến mức lấy một chọi bốn!”
“Hèn nhát! Ngươi nên nhớ kiên nhẫn của chúng ta có hạn. Nếu không tìm được vật đó, thì đừng hỏi tại sao Kim khuyết môn bị xoá sổ!”
Vừa xong, làn khói đen tan biến đi, để lại Triệu Quốc Bình thâm trầm.
…
Rừng Cổ Đằng vào mùa săn, người đông nườm nượp, mua bán sầm uất nhộn nhịp. Quân giờ đã chính thức là một thành viên của Từ Đô liệp yêu đoàn. Hắn dự định ở đây đến khi khoẻ lại rồi sẽ về Triều Quốc.
Hôm nay cả bọn vào rừng săn thú, hắn không thể hiện nhiều, lon ton trợ giúp phía sau, chứ đối mặt là yêu thú Hoàng giai ngũ đẳng, thì một mình hắn cũng có lòng tin hạ được, lục đẳng đủ sức đánh một trận, còn thất đẳng thì tuỳ xem thế nào đã.
Phía trước có dấu vết của một yêu thú. Từ Quang nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Dấu chân gấu, hẳn là Hắc mã hùng!”
Từ Đô gật đầu:
“Nhìn xem, có một vài dấu chân nông hơn những dấu còn lại. Nó đang bị thương!”
Cả đoàn vội lần theo con mồi ngon ăn đến gần một khúc sông thì phát hiện ra nó.
Hắc mã hùng, mặt gấu lưng ngựa, toàn thân lông đen. Nó dài hơn ba mét, cao gần hai mét. Nhìn kỹ quả thực phần vai bên phải có một vết thương sâu đến lộ cả xương.
Điều này làm đội săn càng mừng rỡ, vì họ gấu mạnh nhất chính là những cú vả như trời giáng.
Lập tức đội hình được triển khai, Từ Đô lần này sắp xếp cho Từ Quang dẫn đội, còn ông ta tiếp ứng ở ngoài. Con gấu này tuy đã là yêu thú Hoàng giai ngũ đẳng, nhưng chân bị thương, sức chiến đấu xem như chỉ bằng nửa bình thường.
Từ Quang chỉ mới là Hoàng giai nhất đẳng, dẫn theo bốn người Hoàng giai khác và hai mươi Võ giả lên vây công, trong đó có cả Từ Khánh và Quân nữa.
Săn yêu là công việc đội nhóm, vì thế dù tu vi không cao, nhưng nếu biết cách bố trí phối hợp, thì yếu sẽ thắng được mạnh. Đây là Từ Đô muốn rèn luyện cho con trai mình.
…
Hắc mã hùng tuy bị thương, nhưng đường đường là yêu thú mạnh mẽ, bản tính săn mồi khát máu nổi lên, điên cuồng chống trả.
Từ Quang lựa chọn chiến lược đơn giản nhất, hai mươi Võ giả quấy rối, dùng vũ khí tầm xa tấn công cấu rỉa, hễ thấy nó muốn lại gần là chạy.
Năm người Hoàng giai chủ công, trong đó một người lấy ra pháp khí dạng giam cầm, không để cho nó trốn mất. Bốn người còn lại vừa đánh vừa né, nhằm vào vết thương trên vai mà chém.
Hắc mã hùng tuy sức dài bền bỉ, nhưng đối diện với thế công có trước có sau, phối hợp ăn ý, dần rơi vào hạ phong. Vết thương trên vai nó không ngừng chảy máu, chân phải run run muốn ngã quỵ.
“Cẩn thận, nó sắp giở tuyệt chiêu đấy!” Từ Đô ở bên ngoài nhắc nhở.
Quả thật, hai chân nó tụ khí, nhằm vào kẻ đứng sau chỉ huy vả ra một trảo uy lực.
“Hắc hùng chưởng!”
Từ Quang đã có chuẩn bị từ trước, trường đao trên tay chém ra sáu đạo cương mãnh. Nhưng đối diện với thế công của một yêu thú sắp chết, đao cương nhanh chóng bị đánh vỡ.
Từ Quang không dám đối cứng, lập tức né ra xa tránh đi, rồi lại tiến tới gần tấn công. Bốn người Hoàng giai tam đẳng cũng không nhàn rỗi, nhân lúc nó phân tâm liền xả chiêu dồn dập.
Vai phải của Hắc mã hùng hứng chịu hàng loạt vết thương, xương cốt gãy vụn, máu tươi tung toé. Chiếc chân phải cứ thế đứt lìa văng ra, cả thân hình đồ sộ ngã khuỵu xuống, thở phì phò, máu nhuộm đẫm cả đất.
Đám người vui mừng tiến lại gần con gấu hấp hối, ném ra một tấm lưới lớn cột chặt nó lại, đề phòng trường hợp xấu xảy ra.
Từ Quang đưa cho Từ Khánh một thanh đao.
“Tam muội, giải thoát cho nó đi!”
“Được a!” Từ Khánh vui vẻ nhận lấy.
Đây là một quy tắc ngầm của nghề săn thú. Ai kết liễu, yêu thú nghiễm nhiên thuộc về người ấy, được chọn thứ quý giá nhất của nó làm của riêng. Những người khác chia nhau phần còn lại.
Từ Khánh lại gần, giơ cao thanh đao chém xuống.
Bỗng Quân hét lớn:
“Cẩn thận!”
Từ Khánh giật mình, vừa kịp lúc nhảy lùi lại, tránh thoát một mũi tên xuyên tới. Mũi tên cắm thẳng vào cổ Hắc mã hùng, kết thúc một đời yêu thú.
“Kẻ nào!” Từ Đô tức giận quát lớn, lấy thân mình che trước Từ Khánh.
Cả đội săn lập tức quây tròn xung quanh cái xác. Từ Quang nhìn mũi tên.
“Là Khúc Cát!”
Mười mấy người từ phía rừng cây đi ra, cười nhăn nhở.
“Từ đoàn trưởng, con Hắc mã hùng đó là do ta giết, các ngươi đứng quây quanh nó làm gì!”
“Khúc Cát, cha ngươi không có ở đây, không đến phiên tiểu bối như ngươi lên tiếng. Dẫn người của ngươi rời đi, ta sẽ xem như không có chuyện gì!” Từ Đô nghiêm nghị.
“Từ đoàn trưởng, ông dám phá vỡ quy tắc của nghề, ta sẽ báo với Thành chủ trừng phạt đội săn các người. Ông cũng biết quan hệ giữa chúng ta với Thành chủ luôn rất tốt! Hahaaa!”
Lăn lộn mấy chục năm, việc vừa ăn cướp vừa la làng Từ Đô đã thấy không biết bao nhiêu lần. Chỉ là lần này lại đến lượt ông ta làm nạn nhân.
Khúc Cát là con trai Khúc Dong, bang chủ Khúc Dong bang. Bang này chủ yếu buôn bán dược vật yêu thú, bảo kê cầm cố, hằng năm cống nạp cho Thành chủ rất nhiều nên được ưu ái. Hơn nữa Khúc Dong là Hoàng giai lục đẳng, đang bế quan đột phá lên thất đẳng. Xét cả về thế lẫn lực, Từ Đô rõ nhận ra thiệt hơn.
Công sức giết yêu, làm sao để bị cướp được? Đuổi đi thì dễ, nhưng ông ta cũng không muốn kết thù oán gì với tụi này.
“Ngươi nói là ngươi giết, có bằng chứng gì không?” Từ Khánh từ phía sau đột nhiên cất tiếng.
“Còn không phải sao, mũi tên trên cổ nó là bằng chứng rõ rà…!”
Khúc Cát chưa nói xong đã cứng lại. Đám người Từ Đô lách sang một bên để lộ thân hình Hắc mã hùng. Nhưng chẳng hề thấy mũi tên nào cả, mà trên cổ nó đang cắm một con dao, đốc dao khắc rõ biểu tượng của Từ Đô liệp yêu đoàn.
“Các ngươi…các ngươi giấu mũi tên của ta đâu rồi?”
“Tên gì? Tên nào? Các ngươi có ai thấy gì không?”
Cả đám Từ Đô đồng loạt “không thấy, không biết”!
“Nhìn cho kỹ vào, nó là do ta giết!” Từ Khánh hiên ngang đứng chắn trước mặt.
“Các ngươi mau cút hết! Nếu không đừng trách ta không nể mặt!”
“Dám láo với ta? Các ngươi chán sống rồi!” Khúc Cát tức giận, chừng như định xông vào đánh nhau.
“Đủ rồi! Khúc Cát, niệm tình cha ngươi, ta không truy cứu việc này! Nếu ngươi còn không biết điều, đừng trách ta không khách khí!”
Từ Đô quát lớn, phóng thích uy áp đẩy lùi đám người Khúc Dong bang lại.
Khúc Cát lầm lì nhìn cả đội săn, thì thào to nhỏ với mấy tên bên cạnh vài câu, rồi kéo nhau lủi thủi đi về, không quên để lại mấy câu doạ nạt chửi bới.
…
Trong căn phòng nhỏ tại bản doanh của đội săn, ba cha con Từ Đô đang ngồi trò chuyện, nhưng trông không được vui vẻ cho lắm.
“Cha à, sao cha phải nhượng bộ bọn chúng như vậy. Cùng lắm là đánh một trận thôi mà. Con không tin chỉ vì một con gấu mà Khúc Dong bang kéo tới nhà chúng ta gây sự!” Từ Khánh nóng nảy.
“Tam muội, là vì cha lo lắng cho chúng ta. Chẳng lẽ muội còn không biết lý do…” Từ Quang lên tiếng.
“Được rồi! Chuyện qua đã lâu, đừng nhắc lại nữa. Chỉ cần các con được yên ổn, thì chút việc này có là gì!” Từ Đô khoát tay ra hiệu, rồi nói tiếp.
“Chúng ta và Khúc Dong bang vốn nước sông không phạm nước giếng. Nay Khúc Cát lại chủ động gây sự, ta cho không đơn thuần là muốn cướp của.”
“Với tính cách của hắn lẫn chỗ dựa của cha mình, đáng lẽ không nên bỏ qua dễ dàng như vậy!” Từ Quang bấy giờ mới gật gù, tay vuốt cằm.
“Không sai, ta cho là hắn muốn thăm dò chúng ta! Các con đừng quên một tháng nữa sẽ đến ngày hội săn!”
“Cả năm nay lúc nào cũng bị o ép, mấy thành viên mới đều bị doạ nạt phải bỏ của chạy lấy người!” Từ Khánh bực bội.
“Chúng ta đã thắng ba mùa săn liên tiếp, nếu lần này tiếp tục chiến thắng sẽ dành được vị trí Đệ nhất liệp yêu đoàn của thành Cổ Đằng. Đổi lại là chúng ta thì cũng giống như vậy thôi!” Từ Quang nói.
“Có cha ở đây, dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không để các con gặp nguy hiểm!”
Từ Đô kết thúc câu chuyện, ai về phòng nấy.
Chờ hai đứa con rời đi, ông ta mới cho người gọi Quân tới phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]