“Hồng Trí! Đây là đâu?”
Vương bà tỉnh dậy, đầu tóc rối bời, mệt mỏi chống cánh tay xuống nền đất lạnh.
Hồng Trí đại sư ngồi xếp bằng bên cạnh, từ từ mở mắt.
“Có lẽ là Bắc Sơn Lâm! Chúng ta tới đây đã hai ngày rồi!”
“Bắc Sơn Lâm? Muốn trở lại Triều Quốc nhanh cũng mất ba bốn tháng!” Vương bà thở dài.
“Từ đây tới Đại Hồng tự của ta gần hơn. Bà tỉnh rồi thì cùng tới đó tĩnh dưỡng, chờ khoẻ lại hẵng về!”
Vương bà lắc đầu.
“Chuyện đến mức này, làm sao có thời gian nghỉ ngơi. Chùa ông thanh tịnh, chứ Triều Quốc của ta e là sắp loạn đến nơi!”
Hồng Trí gật đầu, đưa cho Vương bà thêm một viên đan, giúp bà chỉnh trang lại đầu tóc.
“Còn nhớ năm đó chúng ta vào sinh ra tử, mấy lần cận kề cái chết, lần nào cũng là ông bảo vệ ta!” Vương bà cười, nụ cười vừa đằm thắm vừa xót xa.
“Chuyện mấy trăm năm trước, ta tưởng đã quên rồi. Không ngờ lần này suýt chết mà vẫn còn ở cạnh bà!”
“Ông tu Phật pháp mà không hiểu sao? Đấy gọi là nhân duyên! Ông dẫu có cạo tóc gõ mõ cả ngày, thì cũng không thoát khỏi được đâu!”
Hồng Trí đại sư nghe vậy chỉ biết thở dài không nói.
Nhưng lại có một giọng nói từ đâu xen vào:
“Haha! Nhân duyên? Sư huynh, ngươi xem một lão hoà thượng đang tán tỉnh một bà già sắp chết này!”
“Khô Nhục đừng làm phiền. Ta thấy gọi là nghiệt duyên thì đúng hơn! Hahaaa!”
Khốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579313/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.