Lại là tháng bảy. Hoang vu, cỏ dại. Nỗi bi thương dần dần hiện rõ lên trong ánh mắt. Đôi môi hơi động, y thì thào nói nhỏ, cũng không nhớ nổi đây là lần thứ mấy niệm lại lời kinh siêu độ vong linh.
Một nhóm binh lính tìm đến ngôi chùa trên núi. Vừa nhìn đã biết họ là bại quân trốn từ chiến trường về. Ngôi chùa này hương khói không thịnh. Vào buổi tối khi say giấc Mạc Cửu cứ nghe những âm thanh của đao kiếm và bước chân loảng choảng. Lúc đầu Mạc Cửu không hiểu, một lát sau đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng. Tháng bảy, mẫu đơn trong viện làm sao có thể nở đẹp như thế được?
Đêm trước ngủ không ngon, cả ngày lại phải làm tạp dịch, buổi tối Mạc Cửu trở về phòng vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi ngay. Trong lúc mơ mơ màng màng y ngửi thấy mùi hoa mẫu đơn. Cùng lời nói Mạc Cửu cô nương, ngươi thấy mẫu đơn của bổn vương nở có đẹp không. Thì ra Mạc Cửu là nữ nhân nhiều năm lăn lộn trong quân ngũ nhưng không ai nhận ra điều này. Thiên Chi Dạ chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Việc Dạ muốn nhờ cô nương làm cũng không khó, đợi đến đêm rằm tháng bảy sẽ biết. Cô nương có nguyện vọng gì, bất luận là phú quý hay vinh hoa, cứ việc đưa ra. Liệu chuyện hồn ma kia nhờ nàng làm là gì?