Editot: Docke
Hiếm khi hôm đó lại tạnh mưa được nửa ngày, mặt trời đã nhiều ngày không thấy cuối cùng cũng xuất hiện. Việc lặt vặt trong chùa không nhiều, Mạc Cửu chẳng còn gì để làm, liền bắt chước Giới Trần ngồi trên bậc thềm đá nhàn tản ngắm mây bay.
Những ngày bình yên ngồi nhàn tản ngắm mây bay như vậy, trước đây nàng chưa từng dám hy vọng xa vời. Bên ngoài rối loạn, làm gì được bình an thanh tĩnh như nơi này. Cho nên, phải trả giá một ít để đổi lấy cuộc sống yên ổn hiện tại, cho dù là chịu đựng một chút xem thường, thật ra cũng rất đáng giá.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, liền biết việc mà Thiên Chi Dạ muốn nàng làm hộ tất không đơn giản như lời hắn nói. Hồn ma kia vốn có bản lĩnh đem những việc nguy hiểm chết người biến thành nhẹ nhàng bâng quơ.
“Mạc Cửu sư huynh”, Giới Trần cầm cây chổi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mạc Cửu bật cười, “Vì sao lúc nào đệ cũng cầm nó theo vậy?” Trừ bỏ lúc sáng, còn những khi khác, nàng chưa bao giờ thấy hắn tách rời khỏi cây chổi.
Giới Trần ngại ngùng nở nụ cười, không trả lời.
“Sư huynh, Giới Trần, Giới Trần muốn … hỏi … hỏi huynh một chuyện …” Hắn ấp a ấp úng, trong đôi mắt trong trẻo kia ánh lên một tia bối rối.
“Ừm.” Mạc Cửu nhắm mắt lại, ngửa người tựa vào cột gỗ, khóe môi hàm chứa ý cười.
Giới Trần do dự một lúc mới nói: “Sư huynh, con người có phải là, có phải là đều sẽ… trưởng thành, rồi già đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-tinh-quy-tich-vu/69676/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.