Lý Du ngồi trên tảng đá nghỉ xả hơi, đột nhiên buồn rầu thở dài, cầm chặt trong tay bình thủy tinh đã hết nước, đặt trên đùi.
“Có chuyện gì thế? Du?” Thấy Lý Du vẻ mặt phiền muộn, Phương Chí Hoành ngồi bên cạnh vội vàng hỏi.
“Không biết lúc này Trầm Phương và hai anh em Dương Nhất Hàng, Dương Trì ra sao rồi. Nếu lúc ấy chúng ta lái trực thăng tiện đường đón họ thì tốt rồi.” Lý Du nhìn đằng trước sợi dây xanh nhạt, nhỏ giọng nói.
Kiều Phi Vũ đứng gần hai người, đang trải khăn tay mới chịu ngồi lên, nghe xong mấy lời này thì hết nói nổi. Trước tiên không đề cập bọn họ có năng lực chạy đến nơi dày đặc quân đội mà không bị phát hiện, để đón đám Dương Nhất Hàng. Quan trọng là, không tiện đường.
Bọn họ đi N phải bay hướng tây, khu cửa Đông thì là ở tối phía Đông, một cái đông một cái tây, làm sao tiện đường.
“Ai, Du, chúng ta không thể cứu tất cả mọi người. Em cũng biết, em trai của Dương Nhất Hàng, hiện giờ thân thể phải nhờ vào dụng cụ y tế duy trì sinh mệnh. Hơn nữa không thể di động thân thể, nếu không sẽ nguy hiểm sinh mệnh. Anh ta ở trong bệnh viện, có Dương Nhất Hàng và Trầm Phương chăm sóc càng tốt hơn. Chúng ta có đi, cũng cứu không được bọn họ.” Phương Chí Hoành biết Lý Du luôn thích lo lắng an nguy của mọi người, bây giờ cảm thấy chính mình không hết sức trợ giúp người khác, trong lòng khổ sở áy náy.
Phương Chí Hoành chỉ có thể giải thích rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-sinh-ton/1340919/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.