Chương trước
Chương sau
Dịch: phuongkta1
Từ Hàn sở liệu không hề sai, Chu Chương thực sự là đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong này.
Chỗ ở của y chính là một biệt viện trên đỉnh núi, chiếm diện tích có phần rộng rãi, lớn gấp nhiều lần so với tiểu hiên mà hắn đang cư ngụ.
Nhưng bày biện trong phòng lại không giống với bộ dáng của một người luyện võ, ngược lại cực kỳ giống một vị học cứu. Chỉ thấy khắp nơi trong phòng chồng chất một tầng thư tịch thật cao, mấy cái giá sách thật to nghiễm nhiên được sắp xếp kín mít, được xây chắc chỉnh tề trên mặt đất. (học cứu (chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho)
"Từ huynh cứ xem tự nhiên, ta phải đi pha ấm trà nóng." Đến trong phòng, Chu Chương nói như vậy rồi quay người đi nơi khác.
Mặc dù Từ Hàn cũng chưa từng nghiên cứu về trà, nhưng lại cảm thấy cái mùi bị nhàn nhạt kia cực kỳ phi nghĩa, nhưng dù sao cũng là đạo đãi khách của người ta, Từ Hàn cũng không có lý do gì đi ngăn cản, bởi vậy liền khẽ vuốt càm, tự mình đi đi lại lại trong phòng này.
Trong phòng bày biện mặc dù không hề xa hoa, nhưng lộ ra một cỗ phong cách quý phái.
Một cái bàn đọc sách bằng gỗ tử đàn, một cái giường thấp bằng gỗ hồng, mấy tấm tranh thủy mặc vẽ núi sông treo trên tường, nếu không phải bên cạnh còn bày đặt một đôi trường kiếm thì chỉ sợ Từ Hàn đã cho là mình đi nhầm chỗ.
Từ Hàn đương nhiên dốt đặc cán mai về tranh chữ, cũng không hứng thú, sau một lúc liếc nhìn hắn liền trực tiếp đi thẳng tới chỗ đeo đôi song kiếm trước mặt.
Mũi của cặp trường kiếm kia còn ẩn giấu trong vỏ kiếm, Từ Hàn không thể nhìn ra hình thức, nhưng theo đường nét được chế tác cực kỳ tỉ mỹ trên vỏ đôi kiếm, hiển nhiên là từ tay chuyên gia mà ra, mà đỉnh của vỏ kiếm cũng được khắc ba chữ khác nhau, lực đạo trên đầu bút lông có xu thế của long xà.
Ba chữ kia theo thứ tự là, lá bay theo mùa thu đi, không biết lạnh.
Từ Hàn mặc dù không biết nó có ý gì, nhưng nhìn rất thú vị.
"Đó là bội kiếm mà tiên phụ lưu lại." Lúc này phía sau vang lên thanh tuyến mềm mại của Chu Chương, Từ Hàn nghe vậy liền xoay người qua, lại thấy Chu Chương đang bưng khay trà, cười dịu dàng nhìn mình.
Từ Hàn liền vội vàng khom người tạ lỗi.
"Không sao cả, người sinh ra ở đời, dù sao cũng phải có một ngày như vậy, gia phụ cũng không ngoại lệ." Chu Chương thản nhiên nói, sau đó bỏ khay trà vào trên giường thấp, tỏ ý Từ Hàn ngồi xuống.
Từ Hàn đương nhiên không dám chối từ, hắn nhận lấy chén trà mà Chu Chương đưa tới đặt ở bên miệng nhẹ nhàng nhấp một cái, lập tức nhìn về phía Chu Chương.
"Từ huynh sao vậy? Sao lại nhìn tại hạ?" Chu Chương lại lơ đễnh đối mặt với ánh mắt của Từ Hàn, bình tĩnh tự nhiên mà hỏi.
"Ta chỉ suy nghĩ, Chu huynh cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, lại được nhận làm đệ tử thân truyền, chắn chắn là hạng người siêu phàm tuyệt luân, vì sao trước đây tại hạ lại chưa từng nghe qua tục danh của Chu huynh."
Từ Hàn rất có hảo cảm với Chu Chương, nhưng hắn đã sống ở Sâm La Điện quá lâu, lòng nghi ngờ rất nặng, rốt cuộc vẫn có chút nghi hoặc đối với Chu Chương đột nhiên biểu hiện ra ý tốt với mình đấy, theo bản năng liền muốn thăm dò một phen.
"Nói đến chỉ sợ Từ huynh chê cười, Chu mỗ tư chất bình thường, nhưng tiên phụ lại có quan hệ tốt với trưởng bối bên trong tông môn, lâm chung đã có uỷ thác, mới thu nhận ta làm đệ tử, cho nên đệ tử thân truyền cũng chỉ là hư danh, không thể sánh với những sư huynh đệ dựa vào bổn sự của bản thân mà đạt được." Chu Chương nói xong, đưa tay sửa sang đống sách vở đang vứt trên giường, để qua một bên.
Nhưng ánh mắt Từ Hàn vào lúc đó ngưng tụ, cầm một bản thư tịch mà Chu Chương đang sửa sang lên, đưa tới trước mặt y.
"Cả loại sách này mà Chu huynh cũng dám xem ư?" Từ Hàn híp mắt nói.
Đó là một quyển sách mà bìa đã ố vàng, phía trên đề vài chữ to [Mục Gia Ký Sự].
Vụ án Mục vương phản loạn có thể xưng là án lớn nhất từ lúc Đại Chu khai quốc đến nay, liên quan đến rất nhiều người, cũng có đến hơn bốn ngàn người bị hành quyết, dân gian lại càng giữ kín như bưng chuyện của Mục gia, chưa có người dám đề cập tới, mà những ghi chép có liên hệ đến cũng đều bị triều đình liệt vào sách cấm, hễ phát hiện người nào giữ làm của riêng đều dùng cực hình xử lý.
"Cấm được sách, không cấm được ưa chuộng, nhìn hay không nhìn, có gì khác biệt?" Chu Chương bị Từ Hàn bắt tại trận nhưng sắc mặt vẫn như thường, y khẽ nhấp một miếng nước trà trong tay, lập tức thản nhiên nói.
"Năm đó Mục vương bị diệt cả nhà, thế nhưng vị thế tử điện hạ còn nhỏ kia lại trốn thoát, tính ra tuổi của vị thế tử điện hạ kia cũng ngang với tuổi của Chu huynh rồi a." Từ Hàn híp mắt, thâm ý sâu sắc nói.
"Người Mục gia năm đó sống sót cũng không chỉ vị tiểu thế tử kia rồi." Nhưng không ngờ Chu Chương lại lơ đễnh đối với chuyện này.
"Còn có người sống?" Từ Hàn sững sờ, lúc vụ án Mục vương phản loạn phát sinh thì hắn vẫn còn là một tên ăn mày, nhưng lúc đó việc này cũng khiến thiên hạ Đại Chu huyên náo xôn xao, Từ Hàn cũng chỉ nghe qua lời truyền miệng, nội tình bên trong thì hắn cũng không hề hiểu rõ.
"Đương nhiên." Chu Chương cười yếu ớt nói: "nếu như Mục Vương phủ chết hết, vậy hai mươi vạn Mục gia quân ở Kiếm Long quan là do người nào thống lĩnh? Hỏi thử ngoại trừ người Mục gia, còn ai có thể điều động hai mươi vạn quân hổ lang kia?"
"Là phạm thượng làm loạn cũng được, quyền lực cũng được, không còn hai mươi vạn Mục gia quân kia, chẳng phải vương triều Đại Hạ sẽ tiến quân thần tốc, nhắm thẳng vào Trung Nguyên? Cho nên vụ án của Mục gia năm đó, triều đình vẫn còn giữ lại một người còn sống."
"Người nào?" Từ Hàn nói, đây là chuyện giữa vua và dân, hắn chưa từng nghe được, hôm nay nếu như nói đến đây, đương nhiên là muốn hỏi đến cùng.
"Năm đó em ruột của Mục Vương Mục Thái, thống soái của hai mươi vạn Mục gia quân ở Kiếm Long quan lúc này, Bắc Cương vương Mục Cực."
"A?" Từ Hàn hiểu rõ khẽ gật đầu, lập tức hỏi: "Chúc Hiền diệt cả Mục gia, vẫn dám lưu lại một người Mục gia, chuyện như thế rất khác với vị Chúc thủ tọa mà ta biết, lão thực sự không sợ vị Bắc Cương vương tay cầm trọng binh có thể trả thù bất cứ lúc nào sao?"
"Chúc Hiền là hạng người gì thì thiên hạ điều biết, lão xưa nay cực kỳ chú ý cẩn thận, nếu không phải nắm chắc mười phần có thể khống chế vị Bắc Cương vương này, lão sao dám cho đảm nhận chức vị cao như vậy?" Chu Chương cười rót trà cho Từ Hàn.
"Trên phố có tin đồn, vị Bắc Cương vương này từ nhỏ thân thể yếu lại nhiều bệnh, hai chân không đi lại được, cho tới bây giờ cũng cần người dìu đỡ mới có thể miễn cưỡng đi lại, đối lập hoàn toàn với huynh trưởng Mục Thái của y, mà sau khi Mục Vương chết bì bệnh, đương nhiên sẽ truyền vị trí Mục Vương cho Mục Thái, Mục Cực sinh ra oán hận, mới liên hợp Trường Dạ Ti thanh lý môn hộ..."
Từ Hàn nghe đến đó, thực sự lạnh lẽo một hồi, vì cầu vinh hoa phú quý cũng có thể bán đứng cả huyết thống của chính mình, quả thực đến tình trạng phát rồ, cho dù Từ Hàn xuất phát từ Sâm La Điện, vẫn cảm thấy chuyện này cực kỳ trơ trẽn.
"Từ huynh cho rằng, Mục Cực là người thế nào?" Nhưng không chờ Từ Hàn tiêu hóa xong lời nói trước đó của Chu Chương, y lại tiếp tục nói.
"Đương nhiên là cực kỳ hiểm ác." Từ Hàn cảm thấy câu hỏi này không coi là một vấn đề, trên đời hễ là người có tâm tư bình thường, đại khái cũng sẽ cho rằng như thế.
"Thật ư?" Chu Chương lại cười cười, "nhưng dù sao y cũng đã làm yên lòng hai mươi vạn Mục gia quân vốn đang cực kỳ phẫn nộ, suýt nữa binh biến, cũng cam đoan biên cảnh của vương triều Đại Chu an ổn gần mười năm."
"..." Nghe đến đó, Từ Hàn thực sự yên lặng.
"Một vị Mục Thái, võ công cái thế, lại thành kẻ phạm tội bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, một vị Mục Cực, thân không nửa tấc tu vi, lại nắm giữ Bắc cảnh gần mười năm. Đây là có đôi khi mặc ngươi vô địch thiên hạ, có thể kháng cự trăm vạn hùng sư, lại không chống được mưu kế trùng trùng điệp điệp. Vì vậy đọc nhiều điển cố, tóm lại không có chỗ xấu đấy." Chu Chương nhìn Từ Hàn sắc mặt có chút quái dị, chậm rãi nói, tay lại run rẩy cầm quyển [Mục gia ký sự] đầy bụi bặm lên lần nữa, nhẹ nhàng bỏ vào bên cạnh.
Sau đó y quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, híp mắt nói: "ngươi nói có đúng hay không? Từ huynh?"
...
"Ngày hôm nay có thể tâm tình với Chu huynh, được ích lợi không nhỏ, Từ mỗ xin cảm tạ."
Chờ đến giờ Dậu, Từ Hàn mới từ đi ra từ chỗ ở của Chu Chương, y cũng rất khách khí, khăng khăng đưa tiễn. Cho tới khi đến mộc đình hai người thường đi thì mới dừng lại.
"Từ huynh khách khí, có thể quen biết với Từ huynh, Chu mỗ cũng cảm thấy vinh hạnh." Chu Chương mang một bộ áo nhung cười nói.
"Ừ." Từ Hàn khẽ gật đầu, dự định đáp lại rồi rời đi.
"Đợi một chút." Nhưng lúc đó, Chu Chương lại đột nhiên nói, sau đó móc ra một cái bình sứ màu trằng từ trong ngực, sau đó đưa ra.
Từ Hàn theo bản năng nhận lấy vật kia, ánh mắt lại nghi hoặc nhìn về phía Chu Chương.
"Ngày gần đây chuyện mất trộm Lưu Ly đan của đệ tử ngoại môn gây huyên náo xôn xao, Từ huynh cũng phải cẩn thận một chút."
"Chu mỗ dù gì cũng là đệ tử thân truyền, mỗi tháng tông môn đều phát cho ba miếng Ngưng Nguyên Đan, dược lực gấp trăm lần Lưu Ly đan, ta giữ lại cũng vô dụng nên tặng cho Từ huynh rồi."
Dứt lời, y như có thâm ý nhìn Từ Hàn một cái, quay người đi lên núi.
Chỉ còn lại Từ Hàn ở nguyên chỗ nhìn bóng lưng đang dần dần xa kia, suy nghĩ xuất thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.