Dịch: phuongkta1
Sự thật đã chứng minh, có đôi khi thanh niên sức trâu tâm tư đơn thuần như Tống Nguyệt Minh cũng không hẳn là dễ đối phó so với hạng người như Đồng Thiết Tâm.
Liên tiếp hơn mười ngày, sáng sớm mỗi ngày Tống Nguyệt Minh đều đến hiên nhỏ tìm hắn.
Ngày hôm nay Từ Hàn giảng một cái đạo lý cho gã thông suốt, gã sẽ lại rời đi, cũng không hề dây dưa. Nhưng ngày mai lại nghĩ ra đạo lý mới muốn tới bàn luận với Từ Hàn. Cứ ngày qua ngày như vậy thực sự khiến cho Từ Hàn cảm thấy rất phiền phức.
Từ Hàn cũng bị gia hỏa trong đầu mất đi một dây này dồn ép không biết làm thế nào, chỉ còn cách sáng sớm mỗi ngày liền vội vàng rời đi trước khi Tống Nguyệt Minh tới, chờ đến tối lại trở lại chỗ ở - mà lúc đó Diệp Hồng Tiên vốn tu hành một ngày cũng sẽ trở lại chỗ ấy, lấy lá gan của Tống Nguyệt Minh chắc chắn sẽ không dám đến quấy rầy.
Sáng sớm ngày hôm nay, Từ Hàn giống như thường ngày đi ra cửa sân.
Đảo mắt bọn hắn đã đi tới Linh Lung Các tầm hơn một tháng, bây giờ là tháng mười, đã vào đầu mùa đông, hôm qua trên Trọng Củ Phong đã có tuyết nhỏ rơi xuống, bông tuyết tích tụ một tầng mỏng trên mặt đất, dẫm chân lên trên sẽ phát ra từng tiếng xì xì.
Từ Hàn cũng không thích mùa đông, lại càng không hề thích tuyết.
Bởi vì đối với những chuyện mà hắn đã từng trải qua, mùa đông liền có nghĩa là gian nan, liền có nghĩa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phong/1113707/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.