Một lúc sau Tần Ngôn mua đồ ăn tối về, anh bày mọi thứ ra bàn xong xuôi hết mới gọi Nhã Tịnh xuống dùng bữa, hai người ngồi đối diện nhau Nhã Tịnh nhìn một loạt bàn thức ăn, cô cảm thấy không muốn ăn cho lắm, Tần Ngôn đưa mắt quan sát, cô không chịu động đũa mà cứ ngồi nhìn ngơ ngác, anh liền lên tiếng nói. 
" Không muốn ăn à ?" 
Nhã Tịnh khẽ cười lắc đầu nói. 
" Chỉ tại em không đói." 
Tần Ngôn dùng gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Nhã Tịnh. 
" Ăn đi còn phải uống thuốc nữa." 
Cô buộc phải ăn một ít nếu không Tần Ngôn sẽ lại nổi giận với cô cho mà xem. Sau một lúc hai người ăn xong Nhã Tịnh đứng lên đề nghị để mình rửa bát, anh liền từ chối bắt buộc cô phải đi lên phòng nghỉ ngơi, cứ để mình làm mọi việc, Nhã Tịnh vẫn chưa quen cách đối đãi tử tế của anh cho lắm và cũng cảm thấy rất khó chịu khi không được làm gì, cô là một người luôn tính hoạt động vậy mà căn bệnh tim này không cho cô làm bất cứ gì cả, Nhã Tịnh không muốn bản thân nhìn trong yếu ớt nhu nhược, nhưng Tần Ngôn lại cảm thấy cô rất yếu đuối. 
Nhã Tịnh cứ nằm nhìn lên trần nhà cô không thể nào chợp mắt được nếu cứ như thế này thì cô sẽ biến thành heo mất, chỉ việc ăn rồi lại đi ngủ, một lúc sau Tần Ngôn đem vào phòng cho cô một ly sữa nóng, anh còn cẩn thận căn dặn Nhã Tịnh. 
" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655135/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.