Hai người đang ngồi dùng bữa cùng nhau đột nhiên điện thoại của Tần Ngôn vang lên, anh cầm điện thoại rồi đứng lên đi ra bên ngoài nghe, Nhã Tịnh tò mò nhìn theo anh cô loáng thoáng nghe qua đoạn đối thoại của anh ( tôi biết rồi, tôi sẽ trở lại sớm). 
Đôi mắt của Nhã Tịnh cụp xuống làm sao cô không biết anh đang rất bận rộn với công việc ở quân khu của mình, hai người chỉ ở bên cạnh nhau chưa được đến một tuần, dù biết anh rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc mình, Nhã Tịnh càng tham lam muốn Tần Ngôn ở bên cạnh mình nhiều hơn nữa. 
Tần Ngôn quay trở lại bàn ăn với gương mặt đầy lo âu, Nhã Tịnh cũng rất hiểu chuyện cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh. 
“Công việc ở quân khu đúng không anh, nếu bận thì anh cứ đi đi, em có thể tự chăm sóc bản thân được, anh đừng quá lo lắng cho em, nếu có chuyện gì thì em sẽ gọi điện cho anh cứ yên tâm đi làm việc của mình đi.” 
Tần Ngôn hơi nhướng mày nhìn cô. 
“ Em tự chăm sóc bản thân được sao?” 
Nhã Tịnh khẽ gật đầu mỉm cười nói. 
“ Em đã khỏe hơn rất nhiều rồi anh đừng lo cho em, cứ đi làm việc của anh đi đừng để cản trở công việc, em không sao thật đấy.” 
Tần Ngôn ngồi do dự một lúc, anh đang cố gắng đấu tranh tâm lý ko biết có nên đi hay không vì anh cũng không nỡ để Nhã Tịnh ở nhà một mình, cô cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655129/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.