Mạnh Kiều đứng ngay tại chỗ, không nói chuyện.
Ánh nắng sáng ngời đi xuyên qua cửa sổ cầu thang, rơi trên người Chu Minh Xuyên.
Anh cao ráo, nửa gương mặt chìm trong bóng tối.
Mặc dù Chu Minh Xuyên nói cô tông hỏng ghế sô pha của anh nhưng trên gương mặt lại không có ý trách cứ.
Chẳng qua là Mạnh Kiều hơi hiểu ra, người đàn ông này căn bản không để ý những chuyện này.
Anh hờ hững khi Mạnh Kiều đòi phương thức liên lạc, cũng không thèm để bụng chuyện Mạnh Kiều đụng hư ghế sô pha của anh.
Vậy rốt cuộc anh để ý cái gì?
Nghi vấn trong lòng Mạnh Kiều càng ngày càng nhiều, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
Một người đàn ông như vậy lại cam tâm làm việc ở xưởng sửa xe.
Rốt cuộc anh để ý cái gì?
Mạnh Kiều không biết.
Nhưng cô rất hiếu kỳ.
"Tôi không có ý trách cô."
Chu Minh Xuyên thấy Mạnh Kiều đứng ở cửa ngẩn người rất lâu, cuối cùng vẫn thấp giọng nói một câu, sau đó quay người đi xuống lầu.
Mặc dù anh không để ý rất nhiều thứ nhưng cũng không nỡ lòng khiến cho một cô gái lúng túng như vậy.
Mạnh Kiều nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được lặng lẽ cười.
Tôi biết.
Mạnh Kiều chạy bước nhỏ theo Chu Minh Xuyên xuống lầu, lải nhải: "Từ khu nhà các anh ra ngoài khó thật, tôi lái xe rất lâu cũng không ra được!"
Mạnh Kiều vừa lên xe liền không ngừng lảm nhảm với Chu Minh Xuyên vừa rồi một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-180-dam/3418318/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.