"Kít ——" Vẫn là âm thanh chói tai và tốc độ quen thuộc.
Một giây trước khi Ferrari đến gần người kia thì ầm ầm dừng lại.
Đầu xe chỉ cách anh năm centimet, nếu nhanh hơn một chút có lẽ sẽ xảy ra chấn thương.
"Anh, anh, anh không sao chứ?" Đầu Mạnh Kiều đập vào bánh lái không nhẹ, vừa nâng tầm mắt lên thì thấy lại là Chu Minh Xuyên!
Chân phải cô còn đạp mạnh thắng xe, bắp đùi không chịu nổi sự khống chế mà kịch liệt dao động.
Vừa rồi trong lòng cô rõ ràng đã tự nhắc nhở bản thân phải tránh người qua đường, ai biết càng nghĩ nhiều càng căng thẳng tới mức đâm thẳng tới chỗ người ta.
Chu Minh Xuyên nhìn con đường bốn bề vắng lặng, cực kỳ rộng rãi, ánh mắt nặng nề rơi ở chiếc xe "chuẩn xác đánh lén" anh.
Đôi mắt của anh nhẹ nhàng nhìn qua Mạnh Kiều, thấy cô căng thẳng đến mức lại sắp khóc nên đành đi tới bên cạnh cô.
Anh mở cánh cửa xe, cúi người đến tay vịn của ghế ngồi bên phải nhấn phanh tay giúp cô.
"Nhả thắng xe." Giọng điệu của Chu Minh Xuyên lạnh nhạt như thường lệ.
Thấy Mạnh Kiều vẫn run rẩy, giọng nói của anh bỗng dịu dàng hơn: "Nâng chân lên, nhả thắng xe."
"Nhưng … có được không?" Mạnh Kiều có chút sợ hãi, "Xe sẽ không chạy nữa?"
Chu Minh Xuyên đứng lên, ở trên cao nhìn cô đặt câu hỏi, màu sắc đôi mắt hơi dao động, "Cô có bằng lái không?"
"Hả?" Mạnh Kiều đang từ từ nhả thắng xe, không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-180-dam/3418317/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.