Biên tập: Ponyo
Vừa dứt lời, Hứa Minh Lượng biết ngay mình lỡ miệng.
Nghiêm Túc ở đầu kia điện thoại im lặng càng làm hắn ta cảm thấy hoảng sợ: "anh,anh sẽ không báo cảnh sát đến bắt tôi đấy chứ?"
"Bây giờ cảnh sát đang tìm anh khắp nơi, nào là hối lộ quan chức, nào là bắt cóc. Tộitrên người anh không nhẹ, cái này gọi là nợ nhiều không lo, nhiều hơn một khoản thìanh cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì."
Lời này rất có lý, sự bất an lo sợ trong lòng Hứa Minh Lượng được buông xuống. Cả ngày hôm nay hắn đều ở trong trạng thái khẩn trương cực độ, đến lúc này nói vài câu với Nghiêm Túc mới làm hắn cảm thấy thả lỏng hơn. Thật ra hắn rất thích nói chuyện với Nghiêm Túc, bởi vì anh nói chuyện rất xuôi tai, lời nói như chảy vào tim hắn. anhcứ như hiểu hết mọi yêu cầu của hắn, trong lúc hắn yếu ớt không ai giúp đỡ thì anh đã xuất hiện và cho hắn một liều thuốc an thần.
Thậm chí Hứa Minh Lượng còn nghĩ, nếu có thể có một người bạn như Nghiêm Túc thì quá tốt rồi. Sao hắn không quen biết anh từ sớm cơ chứ?
Dĩ nhiên trí não hắn bây giờ đang rất hỗn loạn, không ý thức được việc nếu không phảihắn bắt cóc Phương Châm, thì hắn và người như Nghiêm Túc sẽ không bao giờ gặp nhau. Mặc kệ hắn có tiền hay không có tiền, Nghiêm Túc cũng sẽ không kết bạn với một người làm việc không minh bạch rõ ràng.
Nhưng bây giờ ý thức của Hứa Minh Lượng không nghĩ được đến đây, chỉ cảm thấy người hiểu mình nhất trần đời đã xuất hiện, lại còn sinh ra cảm giác anh em cùng chung chí hướng với Nghiêm Túc. hắn ngẫm lại mình đã là một kẻ tử tội, cũng chẳng quan tâm sống thêm được mấy năm nữa. Nhân lúc ban đêm tĩnh lặng, gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-xuong/1963987/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.