Biên tập: Ponyo
Trong chớp mắt ý thức được chuyện chân phanh có vấn đề, Hứa Minh Lượng trở nên vô cùng lo sợ.
hắn vốn không phải là một người có tố chất tâm lý vững vàng. Cả một ngày hôm nay hắn đã làm rất nhiều chuyện, tinh thần hắn đã mệt muốn chết từ lâu, hoàn toàn chịukhông nổi một chút kích thích nào nữa cả. Vừa rồi, sau khi nói chuyện với Nghiêm Túc, thần kinh căng cứng cả ngày của hắn mới hơi thả lỏng một xíu. Nhưng bây giờ, trong đầu hắn chỉ toàn là những tiếng “ong” “ong” vang dội như tiếng còi báo động, y hệt như có nhiều người đang phang búa tạ vào tai hắn vậy, cứ như muốn đánh vỡ đầu hắn ra.
Cơ thể hắn run nhẹ, hai tay lại run mạnh hơn, hắn hơi mất tập trung chạm phải chiếc điện thoại di động đang để trên đùi, điện thoại ngắt máy. Nghiêm Túc ở đầu kia điện thoại vốn đang nói rất hay, điện thoại đột nhiên bị ngắt khiến cho tim anh hơi nhói lên, một dự cảm không lành ngay lập tức tràn qua trái tim anh.
Bên Hứa Minh Lượng nhất định đã xảy ra chuyện.
Nghiêm Túc cầm di động bấm gọi lại lần nữa, điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy, vậy nên anh ngắt máy rồi lại gọi tiếp, vẫn không bắt máy. Sự cố bất thình lình này làm anh cảm thấy hơi khó chịu, nhấc tay ấn vào tay lái. Tiếng còi vang lên một cách đột ngột, vô cùng rõ ràng trong đêm tối mờ mịt.
Tình cảnh này lại làm anh nhớ đến chuyện anh và Phương Châm hiểu lầm nhau mấy tháng trước. Hôm đó, ở ngoài bệnh viện của Lí Mặc, anh cũng gọi cho Phương Châm như thế này, nhưng cô nhất quyết không bắt máy, làm anh giận tới mức đập mấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-xuong/1963986/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.